Chương 466 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Trên lầu hai là những gian phòng kín mít, cửa đóng chặt. Chỉ một chút lộn xộn ở dưới lầu, Ngu đại phu kia đã biến mất không dấu vết. Chẳng lẽ lại gõ từng cửa mà hỏi?
Đỗ Lăng Xuân nhướn mày, thản nhiên nói: "Chuyện này có gì khó."
Y rút từ trong tay áo ra một thoi vàng, keng một tiếng ném vào khay của cô tỳ nữ đang bê rượu ngang qua, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa rồi có một người áo xanh đi qua, hắn vào phòng nào?"
Thoi vàng này rõ ràng không phải dùng để tiêu xài, mà là vật thưởng cho cung nữ trong cung, chỉ nhỏ bằng ngón tay cái, chạm khắc hình chữ Phúc rất tinh xảo.
Tỳ nữ trợn to mắt, còn Công Tôn Trác Ngọc thì xót ruột đến xanh cả mặt.
Tỳ nữ lắp bắp đáp: "Bẩm đại gia, hắn... hắn vào phòng chữ Trúc."
Công Tôn Trác Ngọc xót đến mức đưa tay định lấy lại, nhưng tỳ nữ đã nhanh chóng ôm khay chạy mất, như sợ bị đổi ý.
Công Tôn Trác Ngọc nắm chặt tay: "... Đau lòng quá!"
Đỗ Lăng Xuân khoanh tay chậm rãi bước về phía phòng chữ Trúc, thản nhiên nói: "Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, thế gian này không có chuyện gì tiền không giải quyết được. Nếu có, vậy thì là ngươi chưa trả đủ giá mà thôi."
Thật hiếm khi hai người lại có cùng một góc nhìn lệch lạc đến thế.
Công Tôn Trác Ngọc chạy theo phụ họa:
"Tư công nói chí phải, chí phải."
Ngay phòng bên cạnh phòng chữ Trúc còn trống, hai người lập tức gọi mụ tú bà đặt gian đó. Vì Đỗ Lăng Xuân ra tay hào phóng, mụ tú bà cười đến nỗi không thấy mắt đâu: "Đại gia, có cần gọi vài cô nương đến hầu rượu không?"
Công Tôn Trác Ngọc vội vàng đáp: "Không cần, không cần một ai, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy."
Mụ tú bà đáp liền ba tiếng "được", vừa cười vừa nói: "Ngài là tri huyện, ngài nói gì cũng đúng."
Hóa ra Công Tôn Trác Ngọc rất quen thuộc với nơi này, ai ai cũng nhận ra anh.
Đỗ Lăng Xuân thấy mụ tú bà đi rồi, ngồi xuống bàn thấp bên cạnh, mỉm cười nhưng không phải cười: "Xem ra Công Tôn đại nhân là khách quen, ai cũng nhận ra ngài."
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm, chắc là vẫn còn nợ mấy trăm lượng tiền rượu ở đây, ai mà không nhớ được. Anh vừa đổ chén trà ra, vừa cười đáp: "Giang Châu này nhỏ lắm, dân chúng đương nhiên nhận ra quan phụ mẫu rồi."
Công Tôn Trác Ngọc nói xong, liền dùng khăn lau chén trà, sau đó đem đáy chén áp sát vào tường, áp tai lên nghe.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .