Chương 465 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Công Tôn Trác Ngọc nào dám để vị sát thần này bị chọc giận, lập tức đỡ lấy y, vừa bảo vệ vừa chắn những cánh bướm ong bay vờn: "Các vị cô nương, thật có lỗi. Bạn ta tính tình rụt rè, mong các ngươi đừng dọa y."

Cô nương phe phẩy khăn lụa: "Công Tôn đại nhân, ngài nói vậy chúng tôi tất nhiên phải nghe, chỉ mong sau này đại nhân thường xuyên đến chơi, chiếu cố cho bọn nô gia nhiều hơn."

Nghe xong câu này, chẳng khác nào ngầm bảo rằng anh thường xuyên đến đây tìm vui.

Công Tôn Trác Ngọc trừng mắt nhìn nàng, nghiêm nghị nói: "Ăn nói bậy bạ, bản đại nhân chưa từng bước chân vào chốn phong trần này!"

Cô nương bật cười, khẽ đập tay vào ngực anh một cái, làm bộ giận dỗi: "Nô gia tháng trước còn thấy ngài ngồi đây uống rượu mà."

Rượu đó còn chưa trả tiền.

"Thật sao," Công Tôn Trác Ngọc híp mắt, nhấn mạnh từng chữ, "Tháng trước bản quan bận điều tra vụ nữ đạo tặc trộm quan ấn, chỉ gặp mặt nghi phạm. Ngươi nói gặp ta, chẳng lẽ ngươi cũng là..."

"Ôi, đại nhân!" Cô nương bị dọa vội vàng xua tay, "Là nô gia nói sai, chưa từng gặp đại nhân bao giờ, đáng đánh, đáng đánh!"

Công Tôn Trác Ngọc hừ một tiếng, thu lại ánh mắt, quay sang nhìn Đỗ Lăng Xuân, thấp giọng cung kính nói: "Tư công, chúng ta lên lầu đi. Trên đó có nhã gian, nơi này quá đông đúc hỗn tạp."

Khuôn mặt Đỗ Lăng Xuân vẫn không chút sắc hồng, nghe vậy chỉ khẽ cười lạnh: "Thật không ngờ, Công Tôn đại nhân lại là kẻ phong lưu như thế."

Công Tôn Trác Ngọc đưa tay sờ sống mũi: "Không phải hạ lưu là được rồi..."

Giọng nói rất nhỏ, chỉ mình anh nghe thấy.

Để tránh những cô nương không biết điều lại lao vào Đỗ Lăng Xuân, Công Tôn Trác Ngọc liền luôn túc trực bên cạnh, giơ tay chắn giữa y và những kẻ say xỉn đang nghiêng ngả.

Đỗ Lăng Xuân xưa nay không thích gần gũi người khác, đến cả gia nhân cũng không được phép phục vụ quá gần. Lúc này bị Công Tôn Trác Ngọc bảo vệ sát bên, không tránh khỏi va chạm.

Tránh không được, né không xong, chỉ có mùi hương thanh mát của tùng hương vấn vít quanh người, khiến lòng y bỗng chốc bồn chồn khó tả.

Đỗ Lăng Xuân nhíu mày.

Đến khi lên đến lầu hai, Công Tôn Trác Ngọc mới buông tay, nhìn quanh một lượt rồi chợt phát hiện ra một vấn đề: "Tư công..."

Đỗ Lăng Xuân hoàn hồn, nhướng mày hỏi: "Hử?"

Công Tôn Trác Ngọc nói: "Chúng ta hình như để mất người rồi..."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .