Chương 462 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Nụ cười của Công Tôn Trác Ngọc lập tức đông cứng, quạt trong tay cũng không còn vung vẩy nổi nữa. Anh thầm nghĩ: "Tên dân đen này thật to gan! Không cho vào nhà lao dạy dỗ tử tế thì đúng là không biết trời cao đất dày!" Định đập bàn quát lớn:

"Ngươi đúng là đồ gian..."

Lời còn chưa dứt, anh bỗng thoáng thấy bóng dáng quen thuộc trong sắc áo tím đi ngang qua tầm mắt. Từ ngữ nghẹn lại nơi cuống họng, Công Tôn Trác Ngọc lập tức nuốt ngược xuống, vội vàng cầm quạt đuổi theo.

Tiểu nhị nhanh tay kéo lại: "Này này này, khách quan, ngài chưa trả tiền mà!"

Công Tôn Trác Ngọc đành khựng lại, lục lọi khắp người tìm ra hai đồng tiền ném cho hắn: "Hai đồng tiền mà ngươi cũng keo kiệt tính toán, đồ hẹp hòi!"

Tiểu nhị lắc đầu, lẩm bẩm: "Người gì kỳ lạ thật."

Đỗ Lăng Xuân vừa mới hoàn thành việc thanh trừng một nhóm loạn đảng tiền triều, lại vừa thẩm vấn phạm nhân xong, định rời khỏi đại lao. Không ngờ, chưa đi được bao xa y đã gặp Công Tôn Trác Ngọc trên đường, liền bật cười nhẹ: "Công Tôn đại nhân, thật khéo quá."

Y hôm nay mặc một bộ áo bào trắng, bên ngoài khoác lớp sa tím mỏng, eo đeo đai ngọc, cả người toát lên vẻ cao quý không tả xiết. Dáng vẻ của y càng trở nên mơ hồ giữa nam và nữ, kèm theo chút yêu khí khiến người ta không thể đoán nổi.

Công Tôn Trác Ngọc vẫn trung thành với phong cách giản dị, vận bạch y tinh khôi, gọn gàng, mang dáng vẻ công tử con nhà giàu. Anh phe phẩy quạt xếp, cố ý làm như tình cờ gặp: "Ái chà, thật là trùng hợp. Không biết Đỗ đại nhân từ đâu tới?"

Đỗ Lăng Xuân không trả lời ngay, chỉ chậm rãi thu tay vào trong tay áo, nhàn nhạt đáp: "Công Tôn đại nhân thông minh như vậy, sao không thử đoán xem?"

Dường như y không muốn nói ra rằng mình vừa giết người xong.

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, liền lặng lẽ quan sát. Anh thấy đằng sau Đỗ Lăng Xuân có một đội hộ vệ nhỏ, vài người trong số họ còn mang thương tích, rõ ràng vừa trải qua một trận ác chiến.

Họ đến từ hướng đông, mà hướng đó lại chính là nhà lao của phủ nha.

Vậy đi nhà lao làm gì?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .