Chương 442 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Ở bên ngoài sân, Thạch Thiên Thu đứng canh, thấy vậy liền khẽ nhón chân, vận khí đuổi theo, thân hình hòa vào bóng đêm.
Công Tôn Trác Ngọc chạy như bay, không cần quản gia tiễn, trực tiếp leo lên xe ngựa trước cửa phủ, liên tục thúc giục phu xe rời đi. Thạch Thiên Thu ngồi khoanh chân trên càng xe, cách tấm rèm xe cất tiếng hỏi: "Đại nhân, là về phủ phải không?"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, đương nhiên là về phủ, giờ này chỉ có thanh lâu còn mở cửa. Anh vén rèm thò đầu ra, định dặn dò vài câu, nhưng lại nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đường từ bên cạnh vọng tới. Theo phản xạ, anh ngẩng đầu nhìn, thấy một chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy chẳng biết đã đỗ cạnh đó từ khi nào.
"Công Tôn đại nhân."
Màn xe bị một bàn tay trắng nõn thon dài từ từ vén lên, lộ ra gương mặt nửa nam nửa nữ của Đỗ Lăng Xuân, nụ cười của y luôn khiến người ta cảm thấy khó đoán.
Công Tôn Trác Ngọc ngẩn người, sau đó nhảy xuống xe ngựa, hành lễ: "Hạ quan bái kiến Đỗ tư công."
"Công Tôn đại nhân không cần đa lễ." Đỗ Lăng Xuân thấy chỉ mình anh bước ra, bèn hỏi, "Sao không thấy những người khác?"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm không thể để y biết mình đang lười biếng: "Gia mẫu sức khỏe không tốt, hạ quan lòng đầy lo lắng nên phải vội vàng rời tiệc trước. Tri phủ đại nhân và các vị khác hẳn là vẫn đang điều tra vụ án xác chết dưới giếng."
Đỗ Lăng Xuân nghe vậy cười nhạt: "Vậy sao, bản tư công sẽ chờ xem ngày mai họ điều tra ra được điều gì."
Công Tôn Trác Ngọc nghe ngữ khí của y, trong lòng bất giác hồi hộp: "Hôm nay một buổi yến tiệc tốt lành lại khiến tư công bị kinh động, thật đáng trách. Mong tư công giữ gìn sức khỏe."
Kinh động thì không đến mức. Đỗ Lăng Xuân lớn lên trong cung cấm, thủ đoạn ghê rợn thế nào y chưa từng chứng kiến chứ. Đôi tay này trông trắng trẻo, nhưng nhìn kỹ lại thấm đẫm máu tươi. Y mỉm cười, ý tứ sâu xa: "Nếu quan viên triều đình ai cũng như Công Tôn đại nhân, bản tư công hẳn là không phải ngày ngày phiền lòng."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .