Chương 381 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Cận Hành ngã xuống đất, đưa tay ôm lấy miệng, cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt. Giữ nguyên tư thế đó, rất lâu sau cũng không nhúc nhích. Trong cổ họng anh toàn là vị tanh mặn.
Đây là lần đầu tiên Văn Viêm đánh Cận Hành.
Đó từng là người mà cậu bảo vệ trong lòng bàn tay, bảo vệ suốt ba năm cấp ba, lại đằng đẵng thêm bảy năm sau đó. Gần nửa cuộc đời thiếu niên của cậu đã trôi qua như vậy.
Văn Viêm không nỡ để Cận Hành bị người khác bắt nạt, nên luôn bảo vệ anh. Cậu không nỡ để anh vào tù, nên lại bảo vệ một lần nữa. Nhưng không ngờ cuối cùng cả hai lại rơi vào tình cảnh này.
Văn Viêm lảo đảo lùi lại một bước, trong lòng đầy ngỡ ngàng. Tay phải của cậu buông thõng bên người, đầu ngón tay run rẩy, lòng bàn tay tê cứng.
Cận Hành ngẩng đầu lên, khóe miệng có một vệt máu đỏ rực, chói mắt. Bên cạnh tay anh là con dao gọt trái cây vừa rơi xuống, anh chậm rãi siết chặt nó. Lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng bàn tay, máu đặc sệt nhỏ tí tách xuống đất.
"Văn Viêm..."
Giọng Cận Hành khàn khàn, mắt đỏ hoe nhìn cậu: "Nếu em hận anh, thì hãy giết anh đi..."
Văn Viêm nhìn vũng máu đỏ thẫm dưới đất, đột nhiên cảm thấy Cận Hành đã phát điên. Cậu theo bản năng bước lên một bước, nhưng rồi lại từ từ lùi lại. Hai hàm răng nghiến chặt, phát ra tiếng ken két, cuối cùng cậu đá mạnh chiếc ghế bên cạnh: "Mẹ kiếp, cậu đúng là một thằng điên!"
Văn Viêm đùng đùng bỏ đi, cửa bị đóng sầm lại, phát ra tiếng vang lớn.
Cậu dường như thực sự rời đi, một mình bước đi cô độc, không ngoảnh đầu nhìn Cận Hành thêm một lần nào nữa.
Cận Hành muốn đứng dậy khỏi sàn, nhưng lại không tài nào gom đủ sức lực, cuối cùng chỉ đành ngồi phịch xuống. Anh siết chặt con dao trong tay, dường như chỉ có sự đau đớn sắc bén ấy mới có thể mang lại cho anh chút sức lực, để rồi đổi lại là từng giọt máu tí tách rơi xuống.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .