Chương 380 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

 

Văn Viêm không động đậy, cũng không nói gì, đại khái muốn xem thử Cận Hành rốt cuộc định làm gì.

Cận Hành nghĩ, Văn Viêm vừa ra tù, cần một thời gian để hòa nhập với xã hội: "Vài ngày nữa anh dẫn em đi dạo một vòng, Từ Mãnh và Nhan Na chắc đang tìm em, tiện thể tụ họp một chút."

Nghe đối phương nhắc đến người cũ, Văn Viêm cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhưng vẫn muốn rời đi: "Nói xong rồi chứ?"

Ngụ ý trong lời nói, nếu đã nói xong thì hãy để cậu đi.

"Nói xong rồi, ăn sáng đi, nguội mất." Cận Hành đẩy bữa sáng đến trước mặt cậu, sau đó từ đĩa trái cây bên cạnh lấy một quả táo, chậm rãi gọt vỏ.

Lớp vỏ được gọt một vòng rồi lại một vòng, đều đặn và không đứt đoạn.

Văn Viêm cảm thấy anh đang giả ngu, cuối cùng mất kiên nhẫn, bất thình lình đứng bật dậy khỏi ghế, bước thẳng về phía cửa, nhưng tay cậu lại bị ai đó nắm chặt lấy.

Cậu quay đầu lại, thấy Cận Hành đang nhìn mình: "Em định đi đâu?"

Ánh mắt đối phương nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc, giống như một đứa trẻ ngây thơ.

Văn Viêm nhíu mày: "Không liên quan gì đến cậu."

Cậu dùng sức muốn rút tay về, nhưng lại bị đối phương giữ chặt hơn. Văn Viêm thấy vậy, trong lòng đột nhiên dấy lên cơn giận không rõ lý do, trán nổi gân xanh, cậu túm lấy cổ áo Cận Hành, nghiến răng nói: "Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?!"

Cận Hành đang làm gì? Rốt cuộc là vì cái gì?

Hối hận? Tự trách? Hay chuộc tội?

Văn Viêm không cần, cậu không cần bất cứ thứ gì, cậu không cần sự đồng cảm của người khác, càng không cần lòng thương hại của Cận Hành!

Cận Hành không nói gì, mặc cho cậu túm lấy, tay vẫn không buông: "Em đi đâu, anh sẽ đi theo đó."

Chưa kịp nói hết câu, anh đã bị Văn Viêm đấm một cú ngã nhào xuống đất. Chiếc ghế bị va chạm mạnh, ma sát trên mặt sàn phát ra âm thanh chói tai. Cả hai người đều im lặng.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .