Chương 371 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Văn Viêm cũng không phản đối, nhận lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Áo thun cậu đang mặc là màu đen, qua cánh tay lộ ra bên ngoài, Cận Hành nhạy bén phát hiện trên đó có rất nhiều vết sẹo cũ, có lẽ là để lại từ trong tù. Anh chậm một nhịp thu lại ánh mắt.

Cận Hành gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có người mang đến một đống đồ ăn được đóng gói tinh xảo. Anh ngồi bên bàn, lần lượt mở nắp hộp, yên lặng chờ Văn Viêm từ phòng tắm bước ra.

Trong lòng có khó chịu không? Chắc chắn là có.

Nhưng đối với Cận Hành mà nói, chỉ cần Văn Viêm còn ở đây, thì không phải vấn đề lớn.

Người đó sớm muộn gì cũng sẽ trở lại bên anh.

Cận Hành từ tốn sắp xếp bát đũa, lần lượt phân loại gọn gàng, đặt vào đúng vị trí, động tác tao nhã khiến người ta không nói nên lời. Khi Văn Viêm bước ra từ phòng tắm, liền nhìn thấy anh đang ngồi bên cửa sổ chờ mình, ánh nắng nhạt chiếu sáng cả phòng khách, cả nụ cười bên khóe môi Cận Hành cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cận Hành đứng dậy: "Tắm xong rồi à?"

Văn Viêm không biết nên đáp lại thế nào, chỉ gật đầu.

Cận Hành nhìn mái tóc ướt sũng của cậu: "Tóc phải lau khô."

Tóc của Văn Viêm rất ngắn, không cần phải sấy. Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Cận Hành tiện tay lấy một chiếc khăn, ấn cậu ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, động tác thuần thục, như thể đã làm nhiều năm rồi.

Văn Viêm hơi nghiêng đầu tránh: "Tôi tự làm được."

Cận Hành: "Để anh giúp."

Có vẻ như anh rất thích kiểu tiếp xúc thân mật này. Lau tóc xong, thậm chí còn khẽ hôn lên má Văn Viêm một cái như chuồn chuồn lướt nước: "Ăn cơm đi."

Văn Viêm giật mình, theo phản xạ suýt chút nữa giáng một cú đấm, may mà kiềm chế được. Giọng cậu trầm xuống, nghe kỹ có chút cảnh cáo: "Cận Hành——"

Cận Hành hoàn toàn không sợ, anh xoa mái tóc đã khô của cậu, nhắc nhở: "Anh là bạn trai của em."

Anh là bạn trai của em...

Văn Viêm nghe thấy câu này, trong lòng không thể bình tĩnh. Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Cận Hành, cậu càng thêm bối rối. Cậu như trốn tránh mà quay đầu, nhanh chóng dời ánh nhìn: "Không cần thiết."

Thật sự là không cần thiết.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .