Chương 370 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Nhan Na trợn mắt, túm lấy tóc hắn: "Em ăn kem thì sao, anh không ăn chắc? Nhả ra đây cho em!"
Từ Mãnh bị túm chặt cổ: "Ư... đồ điên!"
Văn Viêm hoàn toàn không hay biết việc mình rời đi đã khiến một đôi tình nhân trẻ suýt chút nữa "động tay động chân". Ngồi ở ghế phụ, cậu phả hơi vào điều hòa, ánh mắt nhìn ra thế giới bên ngoài qua cửa sổ xe, trong thoáng chốc cảm thấy như đã cách một kiếp đời.
Văn Viêm đã rời xa thế giới này quá lâu. Cậu không thể đoán được gì, cũng không nhìn ra gì, chỉ có thể mơ hồ đoán rằng cuộc sống hiện tại của Cận Hành chắc hẳn rất dư dả. Đôi lông mày lạnh lùng hơi cụp xuống, đột nhiên cậu hỏi một câu: "Vào đại học rồi à?"
Cận Hành quay đầu, nhìn gương mặt không cảm xúc của cậu, khẽ đáp: "Đại học A."
Văn Viêm nhắm mắt, không nói thêm gì.
Cận Hành lái xe đến cổng khu dân cư, dừng lại ở gara. Anh nhắn tin cho Liễu Ti bảo cô không cần đi theo nữa. Sau đó mở cửa xe bước xuống, vòng sang phía bên kia kéo Văn Viêm xuống xe.
Có vẻ như chỉ khi được chạm vào cậu mọi lúc mọi nơi, anh mới có thể trấn an được trái tim bất an của mình.
Văn Viêm rất không quen, vùng vẫy muốn thoát ra, nhíu mày nhắc nhở anh: "Bây giờ là ban ngày."
Lực tay của Cận Hành vào lúc này bỗng lớn đến lạ thường, anh vừa kéo Văn Viêm đi về phía thang máy, vừa nghiêm túc hỏi: "Vậy buổi tối có thể nắm tay không?"
Văn Viêm nghẹn lời.
Nơi này từng là nhà của Văn Viêm, nhưng sau khi Văn Tư Uyển ra nước ngoài, đã bán lại cho người khác. Cận Hành lại nghĩ cách mua về, trong thời gian ngắn nhất sửa sang lại sơ qua một lượt.
Hiển nhiên Văn Viêm nhận ra nơi này, đứng trước cửa không vào: "Căn nhà này không phải bán rồi sao?"
Cận Hành đứng sau cậu, theo thói quen muốn ôm lấy cậu, nhưng cuối cùng chỉ đặt tay lên vai cậu, hơi siết lại, thấp giọng nói: "Anh mua lại rồi, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta."
Văn Viêm không biết vì sao, nhìn nơi quen thuộc mà xa lạ này, lại không lên tiếng.
Cận Hành đưa cậu vào trong, sau đó xoay người đóng cửa lại. Anh bước vào phòng ngủ, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ: "Tắm trước đi, lát nữa ra ăn cơm."
Mọi thứ anh sắp xếp đều chu toàn vô cùng, tỉ mỉ chu đáo, không thể bắt bẻ được chỗ nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .