Chương 9 - Bạn Trai Khác Thường

“Ai lại bắt nạt em à?” Tôi theo phản xạ hỏi.

“Chị, chị tỉnh rồi à?” Nó hỏi tôi.

Tôi chẳng hiểu sao lại nổi giận: “Em nói gì thế, chị vừa mới tan học cơ mà!”

Nhưng Mạnh Thác chỉ mỉm cười: “Tỉnh rồi thì tốt rồi.”

Rồi nó xoay người bước đi, mặc tôi gọi thế nào cũng không quay đầu lại.

“Em đi đâu đấy? Mau về nhà đi!” Tôi vừa chạy theo vừa gọi.

Nó không quay đầu lại, cứ thế đi mãi, đi mãi… càng lúc càng xa.

Tôi tỉnh dậy giữa hàng hàng nước mắt, ánh nắng rực rỡ từ bên ngoài hắt thẳng vào phòng bệnh.

Tiếng ve kêu vang vọng ngoài cửa sổ, lòng tôi bỗng nhẹ bẫng, bình yên như mặt hồ lặng gió.

27

Tôi và mẹ đã rời khỏi thành phố cũ, chuyển đến sống ở một thị trấn nhỏ miền Nam.

Tôi xuất viện đã được nửa năm, dần dần chấp nhận sự thật rằng Mạnh Thác và Tống Dục đã rời khỏi thế giới này — và bắt đầu một cuộc sống mới.

Nhịp sống ở thành phố này rất chậm rãi, công việc cũng không quá áp lực.

Mẹ nói bà rất thích nơi này, tôi đã đăng ký cho bà học lớp dành cho người cao tuổi.

Bà gia nhập vào một đội hợp xướng, mỗi ngày đều vui vẻ, rạng rỡ.

Bà nói, chỉ cần thấy tôi ổn, bà đã yên tâm rồi.

Tôi thấy trong lòng dâng lên một nỗi áy náy — bao năm qua mẹ vì tôi mà lo lắng không ngơi nghỉ, giờ đây tôi chỉ muốn để bà sống những ngày an yên, không phải bận tâm điều gì nữa.

“Mẹ, tối nay không cần đợi con ăn cơm đâu, hôm nay có đồng nghiệp tổ chức đám cưới.”

“Được rồi, tối mấy giờ con về? Mẹ có cần ra đón không?”

“Không cần đâu mẹ, con sẽ về sớm.”

Mẹ lại dặn dò thêm vài câu rồi mới gác máy. Tôi cùng mấy đồng nghiệp lên xe đến khách sạn.

Người kết hôn là đồng nghiệp cùng phòng ban, lễ cưới được tổ chức rất tưng bừng, khách khứa đến liên tục không dứt.

Khi nhìn thấy cô dâu chú rể đứng trên sân khấu trao nhẫn cho nhau, ôm nhau khóc nức nở, tôi và mọi người cùng vỗ tay.

Trong tiếng reo hò vang dội ấy, tôi bỗng chốc cảm thấy choáng váng và lạc lõng.

Mẹ chỉ giữ lại một tấm ảnh duy nhất chụp tôi và Tống Dục.

Là bức ảnh khi chúng tôi vừa quen nhau, chụp bên hồ trong khu vườn ở Giang Nam.

Tôi mỉm cười ngượng ngùng nhìn vào ống kính, còn ánh mắt của Tống Dục thì chỉ chăm chú dõi theo tôi, bàn tay lớn và ấm áp đặt lên vai tôi.

Nụ cười của anh, giống như ánh nắng mùa đông — từng sưởi ấm cả cuộc đời tôi.

28

Đám đồng nghiệp kéo tôi đứng dậy, chúng tôi cùng hoà vào đám đông náo nhiệt, nghe người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược.

“Ba, hai, một!”

Bó hoa rực rỡ trong tay cô dâu bay lên giữa không trung — một cánh hoa rơi đúng vào lòng bàn tay tôi.

Một người đàn ông nhảy lên bắt được bó hoa, vui vẻ trao lại cho bạn gái bên cạnh.

Không khí càng thêm rộn ràng, vui vẻ — và tôi cũng cảm thấy một niềm vui chân thật đã lâu không có.

Sau bữa tiệc, chúng tôi bước ra khỏi khách sạn. Trời đã tối hẳn, đèn phố rực rỡ vừa lên.

Tôi nhìn thấy Tống Dạ đứng giữa đám đông, lặng lẽ dõi theo tôi.

Ánh mắt của anh khiến tôi khó lòng phớt lờ.

“Chị Thu Thu, bọn em không làm phiền nữa nha~” Các đồng nghiệp đẩy nhau cười đùa rời đi, chỉ còn tôi đứng nguyên tại chỗ.

Thật ra Tống Dục và Tống Dạ… hoàn toàn không giống nhau.

Linh hồn họ khác biệt đến mức, dù anh có giả vờ giống bao nhiêu, cũng không thể là anh ấy.

Nếu ánh mắt của Tống Dục là nắng ấm của mùa đông, thì ánh nhìn của Tống Dạ lại như vầng huyết nguyệt vỡ tung giữa đêm khuya.

Tôi không thể không bước lại gần.

“Sao anh lại đến đây?” Tôi hỏi.

Nửa năm không gặp, anh gầy đi nhiều, sắc mặt tái nhợt, nhìn tôi đầy day dứt.

“Xin lỗi… anh biết em không muốn gặp anh…”

“Vậy tại sao còn đến?”

Tôi vừa hỏi xong, vành mắt anh lập tức đỏ hoe.

Tôi xoay người bước đi, không ngoảnh lại.

29

Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, khói bụi và hơi thở cuộc sống lan khắp không trung, làn gió cuối ngày thổi tung những mảnh suy nghĩ lộn xộn trong tôi.

Trên cây cầu vượt, tôi dừng bước.

Người phía sau cũng khựng lại.

“Tôi đã nói rồi… anh hoàn toàn không cần phải sống trong cái bóng của anh ấy. Đó chỉ là một tai nạn… chúng ta đều nên bước ra khỏi đó.”

Giọng tôi bắt đầu run, viền mắt đỏ lên vì gió.

Anh chầm chậm bước đến sau lưng tôi, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Anh biết… đáng lẽ không nên lừa em. Nếu lúc đầu chỉ vì áy náy, thì sau này… là vì anh thật sự không muốn mất em. Mạnh Thu, xin lỗi em…”

Tôi thở dài, xoay người lại nhìn anh.

Giọng anh khẽ run: “Em có thể tha thứ cho anh không?”

Trong lòng tôi dậy lên bao cảm xúc đan xen.

“Tống Dạ…”

Anh vội vàng bước tới gần tôi, muốn đưa tay chạm vào nhưng lại kìm nén, rụt tay về.

“Mạnh Thu, em từng yêu anh… đúng không?”

Nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của anh, tôi không biết phải trả lời thế nào.

Tôi đã từng yêu Tống Dục, cũng từng yêu hình bóng mà anh cố gắng mô phỏng theo Tống Dục…

Nhưng riêng con người thật sự của Tống Dạ — tôi chưa từng yêu.

Tôi khẽ lắc đầu: “Tống Dạ, em hy vọng anh có thể thật sự buông bỏ… Tống Dục cũng sẽ mong điều đó.”

30

Từ sau lần gặp đó, Tống Dạ không còn xuất hiện nữa.

Lại một mùa xuân nữa đến.

Tôi đến xem buổi biểu diễn của đội hợp xướng nơi mẹ tôi tham gia.

Vừa bước ra khỏi hội trường đã bị một nhóm các dì vây quanh, lịch sự nên tôi đành kết bạn WeChat với mấy cậu con trai của họ.

“Con ngoan, mấy hôm nữa đến nhà dì ăn cơm nha, con trai dì nấu ăn ngon lắm đó!”

“Nói bậy! Nhà bà toàn đồ ăn sẵn, không tươi đâu! Về nhà tôi này!”