Chương 8 - Bạn Trai Khác Thường
23
Tôi khựng lại, sững sờ: “Em… nói gì cơ?”
“Đừng dừng lại, mau chạy tiếp đi.” Giọng Mạnh Thác vội vã vang lên trong điện thoại.
Tôi như cái máy nhấc chân bước tiếp — đã đến lối bậc đá dẫn lên đạo quán, cổng quán không còn xa nữa.
Tôi hỏi: “Mạnh Thác, em nói không còn nhiều thời gian là sao?”
Tiếng nói của em vọng ra từ đầu dây bên kia, trầm thấp và khàn đặc: “Chị trách em, đúng không? Ngày bố mất… thật ra em vẫn ở nhà. Nhưng em trốn trong phòng, cũng không gọi cho bệnh viện…”
Giọng nó yếu dần đi, như một làn hơi lạc lõng, khơi gợi nỗi ám ảnh sâu thẳm trong tôi.
Tôi chợt nhớ ra — trước khi bố mất, Mạnh Thác bị bệnh mấy ngày liền. Nó sốt rất cao, cứ quấn lấy bố, nài nỉ ông đừng rời đi.
Bố đã xin nghỉ làm để ở nhà chăm sóc nó mấy hôm, nhưng rồi vẫn đột ngột qua đời vì xuất huyết não.
Khi tôi và mẹ về đến nhà, thi thể ông đã lạnh cứng.
Còn Mạnh Thác thì nhốt mình trong phòng, không chịu bước ra. Hồi đó tôi sụp đổ hoàn toàn, mọi cảm xúc dồn nén đều trút hết lên người nó.
Lúc này tôi mới nhận ra — hóa ra tôi vẫn luôn oán hận nó. Tôi thật sự đã từng rất hận em trai mình.
Tôi nén nước mắt nói: “Đừng nói linh tinh! Là bố đi quá đột ngột, dù có gọi điện cũng không kịp cứu đâu. Chị biết mà…”
“Chuyện của Tống Dục, từ đầu em đã mang đầy áy náy… Từ ngày em nói với chị rằng hắn sẽ xảy ra chuyện, em đã biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. Em không thể giúp được chị… cũng chẳng thể cứu được hắn…”
Tôi òa khóc: “Chị không hiểu em đang nói gì cả… Đừng nói nữa… đừng nói nữa…”
“Chị… em sắp chết rồi… xin lỗi chị…”
Lời ấy như sét đánh ngang tai, khiến tôi choáng váng, chân mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Những mảnh ký ức vỡ nát trong đầu tôi giờ đây đồng loạt xếp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh — mà tôi, chỉ như một người đứng ngoài bức màn, bất lực nhìn tất cả hiện ra trước mắt.
Ánh mặt trời đầu tiên của buổi sớm chiếu xuống trước cổng đạo quán, tôi thấy mẹ đang đứng đó, nước mắt giàn giụa.
Người lẽ ra vẫn còn ở dưới chân núi — Tống Dạ và Minh Hòa — cũng đang đứng bên cạnh bà.
Sau lưng họ, một người đàn ông bước ra, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại.
Hắn nhìn tôi, và giọng hắn đồng thời vang lên trong điện thoại tôi đang cầm.
“Mạnh Thu, em đã nhớ ra chưa? Mạnh Thác… đã chết rồi.”
24
Người ta nói, khi quên một người, điều đầu tiên ta quên chính là giọng nói của họ.
Tôi đã quên giọng em trai mình, cũng quên cả giọng của Tống Dục.
“Tôi chỉ biết em có một người em trai, nhưng chưa từng thấy em nhắc đến cậu ấy.”
Rõ ràng câu nói này… tôi từng hỏi Tống Dục.
Khi đó, anh chỉ đáp: “Không nhắc đến cũng được.”
Tống Dục và Tống Dạ là anh em sinh đôi — tuy khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược.
Tống Dục là anh trai, cũng là đàn anh khóa trên của tôi ở đại học.
Anh từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người thừa kế tập đoàn, tính cách ôn hòa, điềm đạm, làm việc cẩn trọng, chu đáo.
Tôi và anh yêu nhau ba năm, nhưng trong suốt quãng thời gian đó, tôi chưa từng gặp em trai anh — Tống Dạ.
Nghe nói cậu ta từ nhỏ đã nghịch ngợm, bản tính ngỗ nghịch bất kham, không được gia tộc coi trọng.
Cậu ta học đại học ở nước ngoài, mê mẩn các môn thể thao mạo hiểm, rồi gặp tai nạn nghiêm trọng trong một cuộc đua xe, sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Vì chuyện đó, Tống Dục cùng cha mình đã đáp chuyến bay sang nước ngoài… nhưng chiếc máy bay ấy đã rơi tại vùng đất xa lạ, thi thể không thể tìm thấy.
Ba tháng trước khi tai nạn xảy ra, tôi và Tống Dục đã định ngày cưới.
Mạnh Thác biết tôi sắp kết hôn, cuối cùng cũng chịu rời núi để đến gặp chúng tôi một lần.
Tôi nhìn thấy điều gì đó khác lạ trong ánh mắt của nó — giống hệt ánh mắt khi bố qua đời năm đó.
Tôi ép nó nói cho rõ rốt cuộc có chuyện gì sẽ xảy ra, và cuối cùng, nó nói với tôi rằng: Tống Dục có một kiếp nạn — là tử kiếp.
Tôi gần như sụp đổ, nhưng Mạnh Thác đã hứa với tôi: nó sẽ tìm cách hóa giải kiếp nạn ấy thay anh.
Thế nhưng không lâu sau, Mạnh Thác bắt đầu lâm bệnh. Bệnh rất nặng, ngày nào cũng ho ra máu, nhưng nhất quyết không chịu nhập viện.
Tôi vốn không tin vào quỷ thần, nhưng chỉ lần này, chỉ lần này thôi — tôi ngày ngày quỳ gối trước tượng Phật, thành tâm cầu nguyện.
Tôi chỉ muốn người mình yêu được bình an.
Những lời cuối cùng Mạnh Thác nói với tôi, chỉ có hai chữ: “Xin lỗi.”
Tang lễ của nó còn chưa kết thúc, thì tôi đã nhận được tin dữ — Tống Dục tử nạn vì rơi máy bay.
Tôi ngất đi hơn một tháng, đến khi tỉnh lại, tôi đã hoàn toàn quên mất Tống Dục, cũng quên luôn cả sự thật rằng Mạnh Thác đã chết.
25
Những năm qua mẹ sợ tôi bị kích động tái phát bệnh, bà cùng với các sư huynh đồng môn của Mạnh Thác đã giữ trọn lời nói dối rằng nó vẫn còn sống.
Suốt bao lâu nay, người trò chuyện với tôi qua điện thoại… thực ra đều là sư huynh của Mạnh Thác.
Mẹ từng nói với tôi rằng Mạnh Thác đã là người tu hành, nên mới không về nhà — và tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều đó.
Nhưng không ai ngờ được rằng… Tống Dạ lại tìm đến tôi.
Năm ấy anh may mắn giữ được mạng sống, nhưng cũng từ đó mới biết được biến cố kinh hoàng xảy ra với gia đình.
Mẹ anh rối loạn thần trí, ký ức đảo lộn hỗn loạn — bà chỉ còn nhớ đến Tống Dục, còn Tống Dạ thì đã trở thành cơn ác mộng của bà.
Tống Dạ cố tình sống như cái bóng của anh trai mình.
Từng lời nói, từng hành động, anh đều mô phỏng theo Tống Dục, khiến người ta không còn nhận ra con người thật sự của anh trước kia là thế nào.
Không trách được, lần đầu tôi gặp anh, vì sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế — không chỉ vóc dáng hay gương mặt, mà ngay cả tính cách, anh cũng học theo Tống Dục đến mức gần như không có kẽ hở.
Tống Dạ tiếp cận tôi… là để chuộc lỗi.
Có lẽ khi đi đến bước đường hôn nhân, nỗi sợ trong tiềm thức của tôi lại một lần nữa trỗi dậy, khiến bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng.
Thậm chí tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Tôi đã xem đoạn camera giám sát hôm Mạnh Thác đến gặp mình — trong hình ảnh chỉ có một mình tôi, đang tự lẩm bẩm trước một khoảng tối mịt.
Em trai tôi… từ lâu đã không còn.
Thứ vẫn sống sót… chỉ là một bóng ma trong lòng tôi.
26
Lần này, tôi phải nằm viện suốt ba tháng.
Tôi không muốn gặp bất kỳ ai.
Một trưa nọ, sau khi uống thuốc, tôi thiếp đi trong cơn mê man.
Đã rất lâu rồi tôi không còn mơ nữa — vậy mà lần này, tôi lại mơ thấy Mạnh Thác.
Trong mơ là khung cảnh hơn mười năm trước, chúng tôi còn sống trong khu tập thể cũ kỹ, bố mẹ chưa tan làm, tôi đạp xe từ trường về nhà, vừa tới cầu thang đã thấy Mạnh Thác trốn trong góc khuất.
“Em sao thế?” Tôi đưa tay kéo nó ra.
Mạnh Thác vốn trước kia thấp hơn tôi, vậy mà giờ lại cao lớn lên rất nhiều.