Chương 6 - Bạn Trai Cũ Cứ Ba Hôm Lại Dẫn Tôi Lên Đồn
_____________
Trong đồn, Giang Thừa Thâm vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, không còn vẻ kiêu ngạo ngày thường, giờ trông anh như một ông già tàn tạ.
“Giang Thừa Thâm, anh ra ngoài với tôi một lát.”
Anh quay đầu lại, nhìn thấy tôi, vội vàng đứng dậy đi theo.
“Thiển Thiển, sao em không ở nhà nghỉ ngơi? Vết thương sao rồi?”
Mắt tôi đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
“Sao vậy? Vết thương đau à? Đi, để anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra lại.”
Tôi hất tay anh ra, giọng nói dịu dàng ấy của Giang Thừa Thâm lại càng khiến tôi đau lòng.
“Tôi hỏi anh, ngày đó chia tay… có phải vì mẹ tôi không?”
Anh khựng lại.
“Tôi hỏi anh: Phải hay không phải?” Toàn thân tôi run rẩy.
“Phải.”
“Tại sao?”
“Mẹ em nói, làm cảnh sát thì nguy hiểm quá. Khi đó anh không đồng ý, nhưng đến khi em bị thương, anh mới nhận ra, bác gái nói đúng.”
Giang Thừa Thâm cúi đầu. Tôi nhìn thấy tay anh siết chặt lại, như thể phải dùng hết sức mới thốt ra được mấy lời ấy.
“Giang Thừa Thâm, anh yêu tôi không?”
“Thiển Thiển, đừng nói mấy chuyện này vội. Vết thương của em đang rỉ máu rồi.”
“Giang Thừa Thâm, anh yêu tôi không?”
Tôi khao khát được nghe câu trả lời ấy. Giây phút này, như chỉ còn lại hai chúng tôi trên thế giới này.
Chỉ cần anh nói yêu, tôi sẽ lập tức kéo tay anh rời khỏi mọi huyên náo ngoài kia.
“Anh yêu em, Thiển Thiển… nhưng anh không thể—ưm…”
Tôi nhón chân, hôn lên đôi môi đang định lải nhải tiếp của anh.
Nước mắt rơi xuống, vị mặn lan đầy trong khoang miệng.
Tôi không hề hay biết — ở góc hành lang, Kỳ Hạc Chi khẽ cong khóe môi.
8
Yêu đương với Giang Thừa Thâm đúng là chẳng ra sao cả!
Vụ án của tên râu rậm tạm khép lại, Giang Thừa Thâm lại quay về trạng thái “rảnh rang vốn có”.
“Alo, xin hỏi có phải cô Dư Thiển Thiển không?”
Nghe câu mở đầu quen thuộc ấy, tôi lật nhanh điện thoại ra nhìn — xác nhận rồi, đúng là số của Giang Thừa Thâm.
“Có chuyện gì thế?” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
“Ờm… cái đó… cô…”
“Lại là tội gì nữa đây?” Tôi vừa ngáp vừa vươn vai lười biếng.
“Ờ… buôn người! Mau đến ngay!”
Tôi rửa mặt chải đầu, dặm nhẹ lớp trang điểm rồi mở app Weibo.
Kể từ khi tôi hoàn thành loạt truyện tranh chủ đề cảnh sát, lượng fan tăng vèo vèo, bình luận dưới bài viết cũng nhiều vô kể:
“Phát cuồng rồi! Nam nữ chính là chân ái đó trời ơi!!”
“Hu hu có ai mê nam phụ như tôi không? Kiểu bad boy nhỏ mọn mà đáng yêu ghê!!”
“Tôi nói nhỏ này… có ai ship cặp đôi nam – nam không ta?”
Biên tập còn cho tôi nghỉ phép hai tháng, lại tặng thêm tiền thưởng.
Tôi còn chưa kịp sung sướng cho đã, điện thoại lại rung.
Thật sự là khắc tinh của người mắc chứng sợ xã giao mà!
“Alo, ai vậy ạ?”
“Là chị Thiển Thiển phải không ạ? Em là Kỳ Hạc Chi. Anh Giang Thừa Thâm bị thương khi làm nhiệm vụ, giờ đang cấp cứu ở Bệnh viện Nhân dân.”
…
“Rầm!” — điện thoại rơi xuống đất.
Một giây sau, cả người tôi cũng ngồi bệt xuống theo.
Tôi lập tức nhặt máy lên, lao ra cửa.
Mẹ tôi còn gào to phía sau:
“Con lại định đi đâu đấy, cái đồ chết tiệt này!”
Ngồi trên taxi, đầu tôi xoay cuồng những ý nghĩ:
“Còn sống không? Hay là ngơ rồi? Hay què cụt mất chi à?”
“Giang Thừa Thâm, em xin anh… đừng xảy ra chuyện gì mà… xin anh đấy…”
Tới bệnh viện, tôi thấy Kỳ Hạc Chi đang ngồi ngoài phòng cấp cứu.
Chân tôi mềm nhũn, suýt quỳ xuống tại chỗ.
“Chị Thiển Thiển, chị đừng lo, anh Thâm chỉ là…”
Còn chưa nói xong, cửa phòng cấp cứu mở ra — bác sĩ đẩy ra một chiếc băng ca phủ khăn trắng.
Trên mặt họ là vẻ áy náy, hai tay giao lại trước bụng.
Tôi toàn thân chấn động, suýt ngất đi.
Tôi nhào lên băng ca, òa khóc nức nở:
“Giang Thừa Thâm!! Anh về đi mà, em xin anh đó!!”
“Chúng ta… chúng ta còn chưa kết hôn mà! Anh còn chưa xin lỗi mẹ em nữa!!”
“Giang Thừa Thâm! Tỉnh lại đi… xin anh…”
Tôi không để ý, Kỳ Hạc Chi run rẩy, khẽ chọt vai tôi:
“Ờm… chị Thiển Thiển… chị nhận nhầm người rồi…”
Quay đầu lại — Giang Thừa Thâm đang ngồi xe lăn, cười trộm.
Tốt lắm.
Hai người các anh — liên thủ lại để lừa tôi đúng không?!
Muốn tôi hóa điên luôn phải không?!
Tôi túm lấy cổ Giang Thừa Thâm, siết mạnh.
“Khụ khụ… Thiển Thiển… sắp mất mạng rồi…”
“Buôn người à? Phóng hỏa à? Bắt tôi làm đề phòng lừa đảo à?”
Tôi buông tay ra — trên cổ anh thật sự hiện lên dấu tay của tôi.
Nhưng không hề đáng sợ, ngược lại, còn… hơi có chút ám muội.
Cảnh sát trẻ đẩy xe bên cạnh “phụt” cười thành tiếng, nói mấy câu rồi lặng lẽ rút lui.
Không biết từ lúc nào, Kỳ Hạc Chi cũng đã lỉnh đi.
Chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi bắt đầu thấy hơi xấu hổ, lí nhí hỏi:
“Ờ… anh bị thương ở đâu?”
“Lúc bắt tội phạm bị trẹo chân thôi, không nghiêm trọng, quan sát thêm chút là được xuất viện rồi.”