Chương 5 - Bạn Trai Cũ Cứ Ba Hôm Lại Dẫn Tôi Lên Đồn
“Tôi… tôi vẽ là vẽ Kỳ Hạc Chi đó!”
Kỳ Hạc Chi đang mặc áo thun trắng ăn cơm, nghe gọi tên thì ngơ ngác ngẩng đầu:
“Hả? Gì cơ chị?”
Tôi vội xua tay bảo không có gì.
Giang Thừa Thâm nhướng mày:
“Ồ? Cậu ta dáng đẹp hơn tôi chắc?”
Tôi đỏ mặt, nói không ra lời.
Chớp mắt đã tới giờ ngủ, chắc hôm nay tên râu rậm mệt rồi, mãi không thấy động tĩnh gì.
Tôi buồn ngủ rũ rượi, quăng cho hai người một cái chăn, ra hiệu mình lên lầu nghỉ trước.
Nửa đêm.
Tôi nghe thấy tiếng “sột soạt” bên cửa sổ.
Trong ánh trăng lờ mờ, tôi thấy một con dao sắc nhọn được giơ lên, chuẩn bị đâm xuống!
“Á!!!”
Trong lúc hỗn loạn, lưỡi dao cắt mất một lọn tóc của tôi, cổ tôi có gì đó lạnh buốt, đau lắm.
Từ dưới lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập — là hai người họ đang chạy lên.
Tên râu rậm nghe động, vội vàng trèo qua cửa sổ bỏ trốn.
Giang Thừa Thâm:
“Đội 206, nghi phạm đã trốn ra ngoài qua cửa sổ bên phải. Đang tiến hành truy bắt. Xin xác nhận.”
Bộ đàm vang lên tiếng hồi đáp:
“Đã rõ.”
Tôi co ro trong góc tường, hoảng loạn tới mức nói không nổi thành câu.
Giang Thừa Thâm nhìn tôi chăm chú, như vừa hạ quyết tâm rất lớn, anh quay sang nói với Kỳ Hạc Chi:
“Cậu ở lại trông cô ấy.”
Nói xong, anh rời đi.
Tôi rất muốn gọi: “Đừng đi,” nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của anh, tôi lại không nói ra được nữa.
Trên đường đến bệnh viện, Kỳ Hạc Chi lần đầu tiên nói đỡ cho Giang Thừa Thâm:
“Chị ơi, anh Thâm… anh ấy chắc chắn là rất muốn ở lại bên chị đó.”
So với vết thương trên cổ, trái tim tôi càng đau hơn.
7
Tên râu rậm cuối cùng cũng bị bắt — đúng là một tên sát nhân biến thái, chuyên ra tay với những cô gái yếu đuối đã có bạn trai.
Chắc hắn tưởng Kỳ Hạc Chi là bạn trai tôi.
Vết thương trên cổ không sâu, chỉ không biết có để lại sẹo hay không.
Bác sĩ nói tôi có thể xuất viện, người đưa tôi về là Giang Thừa Thâm.
Trong phòng bệnh, Giang Thừa Thâm cứ lặp đi lặp lại:
“Xin lỗi em.”
Tôi gật đầu, ra hiệu là tôi hiểu rồi.
Nhưng nỗi sợ hãi ấy vẫn như một tấm lưới siết chặt lấy tim tôi, mãi không tan đi được.
Chỉ một chút nữa thôi, hắn có thể đã cắt đứt cổ họng tôi — tôi thật sự không biết phải đối diện với Giang Thừa Thâm như thế nào.
Mẹ tôi và Thư Thư đang chờ ở cửa bệnh viện, vừa thấy Giang Thừa Thâm dìu tôi ra, sắc mặt họ đồng loạt thay đổi.
Mẹ tôi vốn dịu dàng là thế, giờ lại tức giận đến mức quát thẳng vào mặt anh:
“Nguy hiểm như vậy, anh có biết không hả? Sao anh có thể… sao anh có thể để Thiển Thiển nhà tôi một mình đối mặt với nguy hiểm như thế? Anh còn có lương tâm không?!!”
Giang Thừa Thâm cúi đầu, không phản bác gì, chỉ lặp lại mãi một câu:
“Xin lỗi bác gái, là con đã không bảo vệ tốt cho Thiển Thiển.”
Ánh mắt Thư Thư lướt qua tôi và anh, khẽ thở dài.
Về đến nhà, mẹ tôi vừa rơi nước mắt vừa loay hoay nấu cơm, miệng không ngừng nói xấu Giang Thừa Thâm.
Thư Thư nhìn tôi, bộ dạng như có điều muốn nói.
Tôi cố gượng cười:
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Cô ấy xoa đầu tôi, khẽ nói:
“Cậu và Giang Thừa Thâm… là sao vậy?”
Tôi kể hết mọi chuyện, từ đầu đến cuối.
Đến đoạn Giang Thừa Thâm quay đầu rời đi, tim tôi vẫn đau nhói như bị siết chặt.
“Thiển Thiển, vốn dĩ mình không định nói cho cậu biết… Cậu trả lời mình trước, cậu còn yêu anh ta không?”
Yêu.
Tất nhiên là yêu.
Trong mười mấy năm sống như một cô gái mắc chứng sợ xã hội, chỉ có Giang Thừa Thâm là người chủ động đến gần tôi, ở bên cạnh tôi.
Sự tồn tại của anh đã sớm trở thành thói quen.
67 ngày không có anh, tim tôi như bị khoét mất một nửa, mỗi ngày trôi qua như cái xác không hồn.
Tôi gật đầu.
“Vậy cậu có biết không, lý do cậu và Giang Thừa Thâm chia tay… là vì mẹ cậu?”
Tôi hóa đá.
“Ý cậu là… mẹ mình… ép bọn mình chia tay?” Tôi không dám tin vào tai mình.
Thư Thư gật đầu.
Tôi lập tức lao ra ngoài.