Chương 4 - Bạn Gái Cũ Không Hoàn Hảo Như Tin Đồn

6.

“Anh blogger à, nói ra chắc anh cũng sẽ buồn cười thôi.”

“Tôi vì học không giỏi, nên đã nghỉ học từ sớm để đi làm.”

“Tôi và A Sách rất thân thiết, năm anh ấy học năm ba, đến sinh nhật anh ấy, tôi đã tiết kiệm được 20.000 tệ, định mua cho anh ấy một chiếc điện thoại và một cái máy tính mới.”

“Không ngờ, ông anh mê tình yêu của tôi lại đem hết số tiền đó cho Trần Di.”

“Hoặc nói đúng hơn là — gom góp lại hết để giao cho Trần Di giữ.”

“Đó là số tiền mà tôi đã nhịn ăn nhịn mặc suốt nửa năm trời mới tích được.”

Cô ấy rút điện thoại ra, mở trang bạn bè của Từ Sách:

“Chính vào thời điểm đó, tháng Sáu, anh tôi không hề đổi máy tính hay điện thoại, vẫn dùng cái điện thoại màn hình nứt.”

“Nghỉ hè, anh ấy không nghỉ ngơi mà chọn vào xưởng làm công.”

“Đây là những gì anh ấy đăng lên, toàn là hình ảnh cuộc sống trong nhà máy.”

“Bữa trưa của anh ấy chỉ có bánh bao ăn kèm cải muối.”

“Còn Trần Di thì sao? Cùng khoảng thời gian đó, cô ta đã thay điện thoại mới nhất của Apple, chỉ trong một tháng mà đã xuất hiện ở tận bốn tỉnh khác nhau.”

“Cô ta cầm tiền của tôi đi chơi bời sướng lắm phải không?”

“Tôi đã nhiều lần khuyên A Sách chia tay với cô ta, vì tôi thật sự cảm thấy Trần Di không phải là người phù hợp với anh ấy.”

“Giờ thì sự thật đã chứng minh — cô ta không chỉ không phải là một người bạn gái xứng đáng, mà căn bản không phải là một người tử tế.”

“Tôi không thể hiểu nổi, làm sao cô ta có thể tiêu tiền của người khác như tiêu tiền của chính mình, mà vẫn có thể thản nhiên không thấy áy náy chút nào?”

Sự đối lập rõ ràng giữa hai trang cá nhân khiến mọi người choáng váng.

Không ai ngờ, cô em gái ấy lại vì anh trai mà hy sinh nhiều đến vậy.

Thân hình cô gầy gò, đuôi tóc xơ xác, trong thời khắc này càng khiến người ta xót xa.

“Thương cô bé này quá, sao anh nó lại vướng vào loại người như vậy…”

“Anh nó cũng mù quáng thật, em gái cực khổ kiếm tiền, vậy mà dâng hết cho con nhỏ mê tiền tiêu xài phung phí.”

“Cũng không thể trách hết như vậy… Trần Di cũng từng nói là cùng nhau tiết kiệm, ai mà ngờ cô ta lại tiêu sạch tiền.”

“Ừ, lòng người khó đoán, người thân nhất lại là kẻ phản bội mình sâu nhất, Từ Sách cũng chỉ là nạn nhân thôi.”

Trong phòng livestream của blogger, những lời mắng nhiếc càng dữ dội hơn.

Không cần nhìn cũng biết bên trong toàn là những lời lẽ độc địa.

Tôi nhìn về phía Từ Sách:

“Mọi người đều nghi ngờ sổ chi tiêu đó là giả — còn anh thì sao?”

“Anh thật sự không hiểu những khoản chi khổng lồ đó là vì đâu mà có à?”

Ánh mắt Từ Sách chớp nhẹ một cái, rồi rất nhanh bình tĩnh đối diện với tôi, vẻ mặt không chút dao động.

“Không phải trong quỹ đã ghi rõ ràng rồi sao? Em còn muốn anh nói gì nữa?”

“Phần lớn số tiền trong đó chẳng phải đều do em tiêu à?”

“Mua quần áo, bánh kem, túi xách — đều ghi rành rành ra đó, em còn định ngụy biện gì nữa?”

Tôi bật cười khinh bỉ — tôi đúng là quá ngu, phải mất tận bốn năm mới nhận ra bản chất người đàn ông trước mặt.

“Đúng, nhìn thì đúng là tôi tiêu, nhưng anh không rõ vì sao tôi phải tiêu à?”

“Anh cứ hô hào là tiết kiệm cho tương lai, nói là quỹ tương lai, tôi tin anh nên mới rơi vào cái bẫy anh dựng lên.”

“Anh gửi hết tiền vào quỹ, rồi dùng cái cớ đó để nói là tôi xài sạch, anh quên mình đã bỏ qua bao nhiêu dịp lễ chưa?”

“Sinh nhật, Valentine, Thất Tịch… mỗi lần đi ra ngoài đều là tôi trả tiền, anh bảo ‘tiền tiết kiệm không được động vào’, là để lo cho tương lai.”

“Nhưng mỗi khi có dịp lễ quảng bá gì đó, anh lại bắt đầu kể khổ, dùng áp lực đạo đức ép tôi mua cho anh hết món này đến món kia, toàn là đồ điện tử đắt tiền.”

Tôi lấy ra một xấp hóa đơn từ trong ba lô, ném thẳng lên giường bệnh:

“Mọi người không hiểu vì sao mỗi tháng tiêu nhiều tiền như thế à? Đây chính là lý do.”

7.

“Điện thoại, máy tính bảng, laptop, đồng hồ, máy ảnh, anh muốn gì mà tôi chưa từng mua cho anh?”

“Đến giờ tôi mới hiểu, ngay từ đầu anh đâu phải vì con người tôi mà đến. Anh phát hiện tôi có làm thêm ngoài trường, phát hiện tôi có nghề tay trái, nên ngay từ đầu, thứ anh nhắm đến chính là tiền của tôi.”

“Anh luôn miệng nói muốn tiết kiệm, nhưng lại dùng một cái cớ rẻ tiền như vậy, lợi dụng tình cảm của tôi để lấy tài nguyên từ tôi, giờ anh vẫn còn không chịu nhận sao?”

Tôi nhìn Từ Sách cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng.

Phía sau, có bạn học bước đến cầm đống hóa đơn đặt trên giường bệnh lên xem.

“Vãi chưởng! iPad đời mới nhất! Hơn 10.000 tệ luôn!”

“Cái gì? Laptop cũng hơn 10.000, điện thoại cũng hơn 10.000… làm bằng vàng chắc?”

“Còn có cả hóa đơn ăn ở nhà hàng cao cấp nữa… nhiều dữ vậy…”

Tôi gằn giọng:

“Từ Sách, anh dám nói mấy chỗ ăn này không phải do tôi dẫn anh đi? Mấy thiết bị kia không phải do anh vòi vĩnh tôi mua cho? Với cái khoản tiền ít ỏi anh chuyển cho tôi hàng tháng mà đòi mua được đống đó à? Anh còn dám nói là tôi lợi dụng anh sao?!”