Chương 3 - Bản Di Chúc Từ Kẻ Phản Bội

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Là ảnh Kỷ Lễ Chu ôm cô ta ngủ.

Bộ đồ ngủ anh ta mặc… chính là cái tôi mua.

Cô ta nhắn với vẻ bất lực:

【Chị ơi, bản di chúc đó chỉ là anh dùng để dỗ em thôi, chẳng có hiệu lực pháp lý đâu. Đừng vì nó mà cãi nhau với anh nhé~】

【Nhưng chị biết không, anh ấy đã tài trợ cho em từ hồi em học cấp hai rồi, lúc đó còn chưa quen chị nữa.】

【Lần đầu anh thấy chị, anh còn bảo lúm đồng tiền của em giống chị lắm đó.】

【Sau này, hi vọng em bé cũng di truyền lúm đồng tiền này, anh ấy sẽ vui lắm.】

Câu cuối khiến dạ dày tôi cuộn lên từng đợt.

Tôi buồn nôn đến mức phải lao vào ôm toilet ói khan, nước mắt chảy không ngừng.

Tôi vịn bồn rửa mặt, nhìn vào gương thấy thấp thoáng lúm đồng tiền trên má mình.

Trái tim những tưởng đã sớm tê dại, nay lại đau như bị dao đâm.

Thì ra—

Anh ta chọn tôi chỉ vì muốn bảo vệ Quan Thuần Nguyệt khi cô ta còn chưa trưởng thành.

Còn tôi xuất hiện đúng lúc, trở thành vật thay thế hoàn hảo.

Tầm mắt mờ đi, tôi lau nước mắt một cách hỗn loạn, sau đó đáp:

【Cô thích nhặt rác thì tốt thôi. Cũng chỉ xứng mang đôi giày rách mà tôi vứt lại.】

Ngay giây tiếp theo, điện thoại rung lên — Kỷ Lễ Chu gọi tới.

Ngày trước, khi Quan Thuần Nguyệt đăng story ám muội với anh ta,

tôi chỉ bấm like, anh ta cũng y như bây giờ—

Gọi đến mắng chửi tôi.

Khi đó tôi còn ấm ức giải thích rằng mình không làm gì cô ta.

Còn bây giờ, tôi không hề do dự.

Tôi chặn số anh ta.

Cả toàn bộ thông tin liên hệ.

Ổn định lại cảm xúc, tôi gọi điện đặt dịch vụ chuyển nhà.

Hành lý của tôi rất ít.

Chỉ có vài bộ quần áo và bản thảo.

Còn tất cả những thứ liên quan đến anh ta—

Bao gồm cả nhẫn cưới, tôi không lấy một món.

Trước khi đi, tôi nhìn lại căn biệt thự xa hoa lần cuối.

Trước khi dọn vào, tôi từng nghĩ nơi này sẽ là nơi chứa đựng hạnh phúc của mình.

Nhưng khi sống ở đây, tôi mới hiểu—

Nó chỉ là cái lồng chim sang trọng giam cầm tôi.

Giờ thì tôi tự do rồi.

Thu dọn mọi thứ xong, dọn dẹp nhà cửa xong, trời đã tối.

Tôi trồng vài chậu cây nhỏ trên ban công.

Căn hộ bé xíu, nhưng tôi lại thấy ấm áp lạ thường.

Vừa định nghỉ ngơi thì tôi nhận được một cuộc gọi.

Là trợ lý của Kỷ Lễ Chu.

Tôi vừa bắt máy, giọng Kỷ Lễ Chu lạnh lùng truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Giang Thính Du, rốt cuộc em đang làm cái trò gì? Anh đã nói với em bao nhiêu lần, Thuần Nguyệt sức khỏe không tốt.”

“Em làm vậy sẽ khiến cô ấy bị kích động!”

“Giờ em quay về đi, anh sẽ bỏ qua mọi chuyện. Ngoan ngoãn sinh con cho anh.”

Tay tôi siết chặt điện thoại.

Không ngờ, việc đầu tiên anh ta làm sau khi tôi rời khỏi nhà… vẫn là lo lắng cho Quan Thuần Nguyệt.

Còn tôi thì sao? Sự an toàn, cơ thể, cảm xúc của tôi—

Anh ta chưa từng quan tâm.

“Giang Thính Du, nói gì đi chứ, em nghe thấy không?”

“Bây giờ lập tức về—”

Tôi dứt khoát cúp máy.

Chặn số.

Dứt khoát, không do dự.

Tôi sẽ như anh ta mong muốn, không khiến Quan Thuần Nguyệt bị “kích động”.

Và cũng sẽ không bao giờ… làm phiền đến bọn họ nữa.

4

Trước khi làm phẫu thuật, theo yêu cầu của bác sĩ, tôi phải làm kiểm tra.

Bác sĩ đưa tôi xem ảnh siêu âm, tay chân em bé đã phát triển đầy đủ.

“Thai nhi rất khỏe mạnh, cô thực sự muốn từ bỏ sao?”

“Hơn nữa, thai đã lớn, nếu phá bỏ sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của cô, mà em bé cũng đã biết đau rồi.”

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bóng dáng nhỏ bé trong ảnh siêu âm.

Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Đây là đứa con có cùng dòng máu với tôi.

Là một sinh linh đang sống.

Tôi nhắm mắt lại, nỗi đau bùng nổ trong màn đêm u tối.

“Xin lỗi… để tôi suy nghĩ lại.”

Bác sĩ gật đầu, dặn thêm vài điều cần lưu ý.

Khi bước ra khỏi phòng khám, toàn thân tôi lạnh toát.

Vừa ngẩng đầu lên, đã bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Kỷ Lễ Chu.

Anh ta mặc bộ vest đắt tiền, chỉn chu không tì vết.

Lạnh lùng, cao ngạo, đầy toan tính.

Anh ta bước đến, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay tôi:

“Chừng này ngày rồi, em làm loạn đủ chưa?”

Thấy tôi không phản ứng, anh ta bực bội day thái dương, giọng lạnh tanh:

“Bản di chúc đó anh chưa đóng dấu, vốn không có hiệu lực.”

“Thuần Nguyệt bị bệnh tim bẩm sinh, anh chỉ muốn tặng cô ấy một món quà ý nghĩa, chúc cô ấy mạnh khỏe thôi.”

Lời biện hộ này nghe thật yếu ớt.

Buồn cười đến mức tầm mắt tôi nhòe đi.

Tôi khàn giọng chất vấn:

“Muốn chúc sức khỏe thì tặng bùa bình an không được sao? Vậy còn em thì sao? Em có cái gì?”

Anh ta nghẹn lời.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)