Chương 2 - Bản Di Chúc Từ Kẻ Phản Bội
Đợi đến ba giờ sáng, Kỷ Lễ Chu mới mở cửa bước vào.
Hương hoa nhài nồng nặc xộc thẳng lên mũi.
Đó là mùi nước hoa Quan Thuần Nguyệt thích nhất.
Vết hôn trên cổ anh ta còn mới, chồng lên những vết đã mờ đi.
Anh ta hơi say.
Nhưng khi nhìn thấy bàn ăn được bày biện tinh tế, món ăn còn bốc hơi nóng…
Anh ta lại cau mày đầy chán ghét, mỉa mai hỏi:
“Sao? Em tưởng như vậy là tôi sẽ thấy thương hại em à?”
Anh ta lướt qua tôi, đi thẳng lên lầu.
Thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Chỉ đến khi anh ta đi ngang, tôi mới sững lại nhận ra—
Chiếc nhẫn cưới tôi tự tay thiết kế, không biết từ lúc nào đã bị anh ta tháo xuống.
Trên ngón áp út, đến dấu hằn cũng không còn.
“Kỷ Lễ Chu.”
Giọng tôi có chút khàn, nhưng vẫn bình tĩnh.
“Hợp đồng ly hôn tôi để trong phòng làm việc rồi. Nếu không có vấn đề gì thì ký đi.”
Bước chân anh ta hơi khựng lại, quay đầu nhìn tôi bằng ánh mắt mỉa mai:
“Giang Thính Du, chỉ vì một bản di chúc mà cô muốn ly hôn với tôi?”
“Tôi còn chưa chết cơ mà.”
Anh ta bật cười khinh thường, hoàn toàn không để tâm việc tôi đang mang thai.
Vô thức châm một điếu thuốc.
“Đừng quên cô đã trèo vào nhà họ Kỷ thế nào.”
“Thuần Nguyệt sức khỏe không tốt, bản di chúc chỉ là cách tôi chúc cô ấy bình an mà thôi.”
Anh ta nhớ rất rõ Quan Thuần Nguyệt sức khỏe yếu.
Nhưng lại không nhìn thấy cái bụng bầu lớn đến nỗi tôi không còn nhìn thấy bàn chân mình.
Yêu hay không yêu, ranh giới rõ ràng đến tàn nhẫn.
Nhưng anh ta lại quên—
Mười năm trước, anh ta bị người anh đoạt quyền bắt cóc.
Tôi bất chấp gia đình phản đối, tìm mọi cách lần ra vị trí của anh ta.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi chắn một nhát dao thay anh ta.
Trong phòng bệnh, anh ta ôm tôi thề:
“Tôi nhất định sẽ thừa kế nhà họ Kỷ, để em sống cuộc đời thật tốt.”
“Nếu tôi phụ em, trời đánh thánh vật.”
Anh ta quả thực đã thừa kế nhà họ Kỷ.
Nhưng cuộc sống tốt đẹp ấy… lại dành cho người khác.
Còn tôi, chỉ có một đám cưới giản tiện đến đáng thương,
một chiếc váy cưới thuê, và bản thỏa thuận tiền hôn nhân lạnh lẽo.
Tôi bật cười, nhưng khóe mắt cay buốt:
“Vậy… anh còn nhớ anh nợ tôi một mạng không?”
Sắc mặt Kỷ Lễ Chu lạnh đến mức đáng sợ.
Một lúc lâu, anh ta khẽ bật cười chế giễu:
“Lâu thế rồi mà cô vẫn nhớ à? Nghĩ tôi nợ cô sao?”
“Muốn bao nhiêu? Một triệu đủ không?”
Tôi không biết mình nên khóc hay nên cười.
Thì ra trong mắt anh ta, mạng sống của tôi chỉ đáng giá… một triệu.
Mọi kỳ vọng trong lòng tôi hoàn toàn tan biến.
Tôi cố giữ giọng mình thật ổn định:
“Không cần đâu, Kỷ Lễ Chu. Tôi chỉ muốn chúng ta kết thúc cho êm đẹp.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng gào thét đầy phẫn nộ của anh ta:
“Được! Giỏi lắm!”
“Đến lúc đó đừng có khóc lóc cầu xin tôi quay lại!”
Khóc?
Trong bảy năm tình cảm này, tôi đã khóc vì anh ta quá đủ rồi.
3
Tôi còn chưa kịp ngủ thì đã nghe tiếng Kỷ Lễ Chu đập cửa bỏ đi.
Bản thỏa thuận ly hôn bị xé nát, ném thẳng vào thùng rác.
Tôi không hiểu.
Nếu không yêu, vậy tại sao không buông tay?
Điện thoại bỗng rung lên.
Quan Thuần Nguyệt gửi đến một tấm ảnh Kỷ Lễ Chu đang ôm cô ta.
【Chị ơi, sao anh lại dính người thế nhỉ? Chị với anh cãi nhau à?】
Lướt lên trên—
Toàn là ảnh cô ta gửi, ảnh chụp cô ta và Kỷ Lễ Chu thân mật, ngọt ngào.
Anh ta sấy tóc cho cô ta, nấu ăn cho cô ta,
thậm chí còn chịu dán lên ghế phụ chiếc sticker trẻ con “độc quyền”.
Cô ta coi tôi như cuốn nhật ký,
mang hết những khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ nhoi bên chồng tôi, đổ cả vào mặt tôi.
Điện thoại lại hiện tin mới.