Chương 1 - Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Giám Đốc

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Công ty đột nhiên xuất hiện một nữ giám đốc, nghe nói là vị hôn thê của tổng giám đốc Cố.

Tổng giám bảo tôi – người thư ký trưởng – dẫn cô ta đi làm quen với môi trường công ty.

Vừa gặp tôi, tôi còn chưa kịp nở nụ cười chào tiêu chuẩn thì cô ta đã bất ngờ ôm ngực, phẫn nộ thốt ra:

“Tiếp theo cô định dẫn tôi đi xem nơi hai người từng cùng nhau phấn đấu dựng nghiệp sao?

Rồi ‘vô tình’ tiết lộ rằng bệnh dạ dày của anh ấy chỉ có sữa cô pha mới làm dịu được,

còn cà vạt anh ấy đeo mỗi ngày đều là kiểu dáng do cô chọn chứ gì?”

Càng nói cô ta càng kích động, trong mắt đầy vẻ “tôi đã nhìn thấu tất cả” của một nữ chính IQ đầy kịch tính.

“Cô muốn cảnh cáo tôi đúng không?

Nhưng cô mới chính là ‘bạch nguyệt quang’ không thể thay thế của anh ấy.

Còn tôi, tôi chỉ là người thay thế đột nhiên xuất hiện để phá vỡ cuộc sống yên bình của hai người thôi!”

Nụ cười trên mặt tôi hoàn toàn cứng lại.

Tôi chỉ là một “ngựa chiến cao cấp” – người mỗi ngày giục anh ấy duyệt tài liệu, đặt phòng khách sạn, nhắc anh ấy bớt uống cà phê, ăn cơm đúng giờ.

Vậy mà trong vở kịch “ngược tâm đẫm máu” của cô ta, tôi lại trở thành “bạch nguyệt quang” – người mà tổng giám khắc cốt ghi tâm sao?

1

Nữ giám đốc vừa dứt lời, các đồng nghiệp trong phòng thư ký đều đang lén cười nơi khóe miệng.

Tổng giám Cố nở nụ cười ôn hòa:

“Em hiểu lầm rồi. Thư ký Thịnh năng lực xuất sắc, cô ấy theo anh từ khi còn là nhân viên nhỏ trong phòng làm việc, đến nay đã trở thành thư ký trưởng. Chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới mà thôi.”

Cô ta liếc mắt đánh giá tôi một lượt:

“Cô ta về nước khi nào vậy?”

Tổng giám Cố nghiêm túc nhớ lại:

“Tối qua Sau khi kết thúc nhiệm vụ công tác ngắn hạn ở Ý, cô ấy liền trở về tổng công ty. Sao vậy?”

Cô ta khẽ hừ một tiếng, giọng đầy châm chọc:

“Chẳng phải đây chính là ‘bạch nguyệt quang’ trong tiểu thuyết sao? Người đã cùng tổng giám Cố vượt qua tháng ngày gian khổ ở sa mạc Ả Rập, giờ vừa trở về nước à?”

Lần này, các đồng nghiệp không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Chỉ có tôi là sững sờ như bị sét đánh giữa trời quang, gió lạnh quét qua mà đầu óc trống rỗng.

Chuyến công tác ở Ý chỉ kéo dài năm ngày, tôi gần như không chợp mắt, dẫn đội chạy mười công ty đối tác, nộp tám bản báo cáo trực tuyến.

Ăn uống thất thường, ngủ không trọn giấc, ngay cả trên máy bay cũng phải mở laptop gõ bản tóm tắt.

Vào khoảnh khắc này, ngoài việc muốn nổ tung công ty, tôi chỉ muốn đập nát luôn nụ cười ôn hòa của tổng giám Cố!

Lúc này ngoài việc muốn cho nổ công ty ra tôi chỉ muốn đập cho Cố Tư Diêu một trận bất tỉnh rồi chính chính diện diện về nhà ngủ ba ngày.

Ai ngờ trong mắt cô ta, tôi lại là “bạch nguyệt quang” của Tổng Cố vừa mới về nước sao?

Trời ạ, dù lương tôi năm sáu trăm vạn, nhưng thế giới này sao lại có chuyện một “ngựa chiến” lại đi yêu sếp chứ!

Bên kia, trong mắt Cố Tư Diêu thoắt hiện vẻ chiều chuộng: “Đừng nhắng, đây là công ty mà, để hết giờ rồi cô muốn diễn trò gì, tôi đều sẽ đi theo cô được không?”

Anh ta lướt tay trên điện thoại, máy tôi reo.

[Xin lỗi, vị hôn thê của tôi có hơi mê tiểu thuyết về tổng tài bá đạo, nhưng cô ấy không xấu thật.]

[Tôi xin lỗi thay cô ấy, thưởng tháng này dành cho cô gấp đôi.]

Tôi hài lòng.

“Liên tổng giám đốc, mời bên này.”

Còn gì để nói nữa, người cho tiền là Thượng đế mà.

Tôi mỉm cười, dẫn cô ta đi làm quen công ty.

Thế nhưng vừa đi được nửa đường, cô ấy bỗng chỉ vào bảng tên của tôi thốt lên: “Sao cô lại tên Thịnh Chi Hạ, cái gì cơ!”

2

Tuy không hiểu, nhưng khóe miệng tôi vẫn hơi nhếch lên, kiên nhẫn giải thích:

“Bởi vì bố tôi họ Thịnh, mẹ tôi họ Hạ, nên tôi…”

Còn chưa nói xong, cô ta đã cắt ngang:

“Trong vòng ba ngày cô phải đổi tên! Trong tiểu thuyết, sau khi bạch nguyệt quang về nước, nữ chính mới là người thay thế! Ai cho cô cái tên kiểu ‘nữ chính’ như vậy hả?”

Nói xong, cô ta hất tóc bỏ đi, để lại tôi một lần nữa đứng sững giữa gió lạnh.

Cô ta tên gì ấy nhỉ?

À — Liễu Tiểu Nhu, cái tên nghe thật hợp với kiểu “nữ phụ dịu dàng đáng thương” đó.

Mơ hồ, tôi cảm thấy những ngày tháng sau này của mình sẽ chẳng yên ổn nổi nữa.

Quả nhiên, buổi chiều sau giờ nghỉ, tôi như thường lệ mang trà nóng đến cho tổng giám Cố Tư Diêu. Vừa bước đến cửa thì bị ai đó húc mạnh, suýt ngã.

Liễu Tiểu Nhu đang cầm một chiếc cốc giữ nhiệt, lạnh lùng lướt qua tôi rồi đi vào phòng làm việc.

Tôi giật mình, vội vàng bước theo, nhưng đã muộn.

Tổng giám Cố đang ho dữ dội, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Trên bàn, chiếc cốc giữ nhiệt bị mở nắp, còn vương mùi sữa bò.

“Tư Diêu, anh sao thế? Có phải bị sặc… Thịnh Chi Hạ! Cô làm thư ký kiểu gì vậy hả, sao không nhắc tôi rằng Tư Diêu không thể uống sữa!”

Không buồn đôi co với cô ta, tôi sải bước tìm thuốc chống dị ứng cho tổng giám Cố.

Sau khi anh uống xong, hơi thở mới dần ổn định lại.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt cảm kích, nhưng trong mắt Liễu Tiểu Nhu thì lại biến thành… ánh nhìn dịu dàng tràn đầy “tình ý”!

“Tư Diêu, bây giờ em là vị hôn thê của anh, mà anh và bạch nguyệt quang vẫn còn dây dưa như vậy, có phải định để em tự rút lui cho hai người đoàn tụ không!”

Tổng giám Cố há to miệng, hít mạnh không khí trong lành, vẫy tay mà nói chẳng nên lời.

Tôi nhanh chóng mở cửa sổ thông gió, gọi tài xế chuẩn bị đưa anh đến bệnh viện.

Cuối cùng, tôi lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp, đứng thẳng người nói:

“Liễu tổng giám, tổng giám Cố bị dị ứng với sữa bò.”

Liễu Tiểu Nhu trừng to mắt, kinh ngạc hỏi lại:

“Không phải lúc anh bị đau dạ dày, anh toàn uống sữa nóng sao?”

Tổng giám Cố lại vẫy tay, tôi lập tức “phiên dịch” với vẻ kính cẩn:

“Tổng giám không bị đau dạ dày.”

“Sao có thể chứ! Tổng giám trên toàn thế giới đều bị đau dạ dày mà!”

Lúc này tổng giám Cố mới gắng gượng cất tiếng:

“Tiểu Nhu, anh rất khỏe, hơn nữa anh đã giải thích rồi — Thư ký Thịnh không phải ‘bạch nguyệt quang’ của anh. Giữa chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới thôi.”

Liễu Tiểu Nhu nhìn anh, biểu cảm phức tạp, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng “Hừ!” đầy bất mãn.

Liễu Tiểu Nhu liếc tôi một cái, hừ khẽ đầy bất mãn.

Cố Tư Diêu lại ho khan vài tiếng, đứng dậy khoác áo ngoài:

“Tiểu Nhu, em căng thẳng quá rồi, hay là cùng anh đến bệnh viện kiểm tra một chút cho thoải mái đầu óc.”

Rồi anh quay sang tôi dặn dò:

“Thư ký Thịnh, phần việc công ty giao cho cô xử lý. Còn bản PPT cho dự án phụ, gửi cho tôi sớm nhất có thể.”

Anh vừa nói vừa đưa Liễu Tiểu Nhu ra ngoài.

Tôi vừa định đáp lời thì Liễu Tiểu Nhu đột nhiên dừng lại, ngẩng cao cằm cắt ngang:

“PPT, tôi cũng biết làm!”

Cố Tư Diêu khẽ bật cười, đầy hứng thú:

“Tiểu Nhu, chẳng phải em mới vào công ty sao? Còn biết làm PPT nữa à?”

Anh quay lại nói với tôi:

“Thư ký Thịnh, gửi toàn bộ tài liệu dự án cho Liễu tổng giám. À đúng rồi, bảo tất cả quản lý cấp trưởng phòng trở lên tham dự cuộc họp ngày mai.”

Liễu Tiểu Nhu kéo tay anh, liếc tôi một cái đầy khiêu khích, ánh mắt tràn ngập ý “cạnh tranh nữ chính”.

Và tôi vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, không chút do dự mà gom hết tài liệu, gửi thẳng cho cô ta.

Tuyệt vời, vậy là tối nay tôi không cần tăng ca nữa rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)