Công ty đột nhiên xuất hiện một nữ giám đốc, nghe nói là vị hôn thê của tổng giám đốc Cố.
Tổng giám bảo tôi – người thư ký trưởng – dẫn cô ta đi làm quen với môi trường công ty.
Vừa gặp tôi, tôi còn chưa kịp nở nụ cười chào tiêu chuẩn thì cô ta đã bất ngờ ôm ngực, phẫn nộ thốt ra:
“Tiếp theo cô định dẫn tôi đi xem nơi hai người từng cùng nhau phấn đấu dựng nghiệp sao?
Rồi ‘vô tình’ tiết lộ rằng bệnh dạ dày của anh ấy chỉ có sữa cô pha mới làm dịu được,
còn cà vạt anh ấy đeo mỗi ngày đều là kiểu dáng do cô chọn chứ gì?”
Càng nói cô ta càng kích động, trong mắt đầy vẻ “tôi đã nhìn thấu tất cả” của một nữ chính IQ đầy kịch tính.
“Cô muốn cảnh cáo tôi đúng không?
Nhưng cô mới chính là ‘bạch nguyệt quang’ không thể thay thế của anh ấy.
Còn tôi, tôi chỉ là người thay thế đột nhiên xuất hiện để phá vỡ cuộc sống yên bình của hai người thôi!”
Nụ cười trên mặt tôi hoàn toàn cứng lại.
Tôi chỉ là một “ngựa chiến cao cấp” – người mỗi ngày giục anh ấy duyệt tài liệu, đặt phòng khách sạn, nhắc anh ấy bớt uống cà phê, ăn cơm đúng giờ.
Vậy mà trong vở kịch “ngược tâm đẫm máu” của cô ta, tôi lại trở thành “bạch nguyệt quang” – người mà tổng giám khắc cốt ghi tâm sao?
Bình luận