Chương 8 - Bạc Như Tình Yêu
12
Trương Thẩm đứng ra chủ hôn, bày mấy bàn tiệc đơn giản ngay giữa sân làng.
Thiết Trụ đem tiền bán thóc ra mua một tấm vải đỏ, tự tay vụng về may thành chiếc khăn che đầu.
Tối đến.
Khi hắn khẽ vén chiếc khăn đỏ lên, vẻ căng thẳng chẳng khác gì lần đầu xuống ruộng.
“Đào Nương…” – giọng hắn run run, vành tai đỏ đến sắp nhỏ máu – “Đêm… đêm đã khuya rồi.”
“Huynh…”
Ta khẽ lùi vào trong giường đất.
Hắn chợt khựng lại, tay dừng giữa không, lắp bắp:
“Ta… ta ra ngoài ngủ nhé?”
“Ngốc thật.”
Ta kéo tay áo hắn, kéo hắn ngồi lại bên cạnh.
“Thiết Trụ huynh…” – ta tựa vai vào hắn – “Huynh run à?”
“Không… không run.”
Lời còn chưa dứt, khuỷu tay hắn lỡ đụng vào hũ gốm bên giường, làm nó lắc kêu lạch cạch.
Ta đưa tay đỡ lấy, ngón tay lại chạm vào làn da nóng rực bên hông hắn, như chạm phải than hồng.
Hắn quay phắt lại, bất ngờ đè ta xuống.
“Đào Nương…” – giọng hắn khàn khàn, nóng bỏng – “Ta nghe lời nàng… mọi chuyện đều nghe lời nàng…”
Sống mũi ta cay cay, quả thật đúng như Thẩm nói, củi khô gặp lửa bốc cháy liền.
Niềm vui kéo dài chưa bao lâu, ta mới hiểu những lời trong Khuê Mật toàn là dối trá.
Hắn chẳng phải “nhu hòa như nước”, mà như một thanh kiếm, sắc bén, nóng hổi, chẳng theo chỉ đạo nào.
Đau đến mức ta muốn trốn,
nhưng sức hắn lớn, chỉ cần một tay là kéo ta về.
Cái khúc gỗ này đúng là biết hỏng việc!
“Dừng! Để ta… để ta tự làm!”
“Được…”
Ta chống người dậy, bắt chước mấy động tác trong sách,
chưa kịp nghĩ kỹ, hắn đã chịu không nổi, nắm lấy ta, mạnh mẽ đẩy tới.
Hóa ra đây chính là cái “xa đung đưa” mà sách nói đến…
Thân thể nhẹ bẫng, trước mắt loáng lên một luồng sáng trắng,
ta chỉ kịp hít một hơi, rồi ngất lịm trong vòng tay hắn.
13
Ngày đầu tiên sau khi thành thân, trời chưa sáng ta đã dậy.
Muốn làm cho Thiết Trụ mẻ bánh ngọt nhân đường.
Nói đúng ra, đêm qua ta đau, còn hắn thì sướng.
Nhưng về sau, hình như lời trong sách cũng chẳng sai,
chỉ khi hiểu rõ nhau, mới thật sự gần gũi được.
Ta đang trộn bột, bỗng nghe tiếng bước chân phía sau.
Thiết Trụ dụi mắt đi vào, tóc rối như ổ gà:
“Sao dậy sớm thế?”
“Làm bữa sáng cho huynh.” – ta mỉm cười quay lại – “Rửa tay đi, sắp xong rồi.”
Hắn không đi, mà rút trong ngực ra một gói giấy dầu, đưa cho ta:
“Trên đường về, ta mua đấy.”
Mở ra xem, bên trong là mấy chiếc bánh đường méo mó, đường rắc chẳng đều, rõ là tay mới học làm.
“Huynh mua cái này làm gì?” – ta bật cười – “Ta đang nướng đây mà.”
“Ta… ta học làm.”
Hắn gãi đầu, vành tai lại đỏ:
“Ở trấn trên, ta nhờ bà Lý dạy, bà nói nàng thích ăn đồ ngọt.”
Ta cắn một miếng, nhân đường nóng bỏng, vỏ bánh hơi khét,
nhưng ngọt lịm đến tận lòng.
“Ngon lắm.” – ta cười nói.
“Gạt ta.” – hắn bĩu môi – “Còn thua xa bánh nàng nướng, tạm ăn vậy thôi.”
“Ai gạt huynh chứ?” – ta giơ chiếc bánh lên trước mặt hắn –
“Nhìn xem, đường bỏ nhiều hơn, ngọt hơn của ta đó.”
Hắn nhìn ta, rồi khẽ đưa tay, dùng đầu ngón cái lau đi vệt đường dính bên khóe môi ta.
“Ăn chậm thôi, chẳng ai tranh với nàng đâu.”
Ánh sáng ban mai len qua bếp lò, chiếu lên đôi tay đầy chai sạn của hắn,
và lên sợi dây đỏ buộc nơi tóc ta.
Thì ra, đời sống vợ chồng, chính là thứ ngọt ngào mang hương khói bếp,
vừa giản dị, vừa ấm đến tận tim.
(hết)