Chương 15 - Ba Tháng Để Sống

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mai nhanh chóng bắt được một chiếc xe. Trên đường đi , cô cũng nhanh trí, lần lượt gọi cho ba nhà hàng báo tên của Lâm Tư Vũ. Có lẽ do là khách quen, thân thế của anh cũng không nhỏ, cả ba nhà hàng đều nói sẽ ưu tiên đặt làm sớm theo yêu cầu.

Tới nhà hàng đầu tiên, do ngược đường tài xế không thể băng sang, nếu không phải đi vòng thêm một đoạn. Cô vội trả tiền xe rồi bước xuống.

Trong lúc băng qua đường do lơ đãng vả lại cũng do đang vội, cô không chú ý có một chiếc xe đang phóng nhanh lao tới.

Két…

Tiếng phanh xe chói tai, Mai bị húc ngã, cơ thể cô bị mài xát xuống lòng đường, rách da, chảy máu.

Người đàn ông mở cửa xe bước vội xuống. Do ngược nắng, cô không nhìn rõ khuôn mặt.

“Cô… không sao chứ?”

Mai nén đau, cố gắng định đứng dậy. Người đàn ông vội cúi xuống dìu cô đứng lên.

Lúc này cô mới nhìn rõ mặt người đàn ông. Trong một thoáng, cô lờ mờ nhớ đến hình ảnh người đàn ông trẻ đi cùng thang máy với Lâm Tư Vũ.

Tuấn Minh cũng ngờ ngợ nhận ra cô… cô gái hoảng loạn bỏ chạy trước cửa thang máy khi thấy anh và Tư Vũ. Vì là luật sư nên trí nhớ của anh đặc biệt tốt , cũng quan sát nhạy bén hơn người thường.

“Để tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra.”

Dù đúng dù sai, đã tông xe vào người ta thì trước tiên phải có trách nhiệm. Còn ai muốn kiện anh … Tuấn Minh đẩy gọng kính, khóe môi nhếch lên nụ cười nguy hiểm. Anh luôn sẵn lòng.

“Không… không cần. Tôi không sao .”

Mai lắc đầu. Cô đang vội, còn nhiệm vụ công việc đang chờ cô làm .

“Cô đã bị thương thế này nên tới bệnh viện kiểm tra cho an tâm.”

Tuấn Minh không ngờ cô  lại từ chối, vẫn điềm tĩnh khuyên nhủ.

Nhưng Mai vẫn lắc đầu từ chối, đúng lúc ấy , điện thoại của cô đổ chuông. Cô nhìn màn hình — và tim chùng xuống.

Giọng nói trầm lạnh quen thuộc vọng ra :

“Còn 20 phút.”

Ngắn gọn.

Sắc lạnh.

Áp chế.

Mai nắm chặt điện thoại, cố giữ giọng không run:

“ Tôi … sẽ về đúng giờ.”

Đứng gần bên cạnh, Tuấn Minh đã nhìn thấy tên người gọi cùng giọng nói vang ra trong điện thoại. Khóe môi anh nhếch cao, đôi mắt hứng thú không ngừng lóe sáng. Có kịch hay để xem, sao anh có thể bỏ qua được . Thằng bạn thân với cô gái nhỏ này có mối quan hệ mờ ám gì mà bắt nạt người ta ra nông nỗi này ?

“Cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi ?”

“ Tôi …”

Mai c.ắ.n môi do dự. Nhờ một người lạ như anh liệu có ổn không , nhưng đúng là cô đang vội.

“ Tôi cần đi lấy đồ ăn đã đặt trước . Liệu… có phiền anh không ?”

“Không phiền, để tôi đưa cô đi .”

Tuấn Minh trở nên sốt sắng nhiệt tình. Có trò hay sao có thể bỏ qua anh được , nhất là chuyện liên quan tới thằng bạn thân hũ nút, xưa nay luôn tránh xa con gái như tránh tà. Nếu để khách hàng trong giới làm ăn biết , một luật sư vàng mỗi phút tư vấn lên tới mấy nghìn đô lại rảnh rỗi làm shipper miễn phí cho một cô gái, chắc cười rụng răng.

Nhờ sự trợ giúp của Tuấn Minh, Mai nhanh chóng tới được ba địa điểm theo yêu cầu của Tư Vũ.

Trên đường đi , Tuấn Minh không ngừng quan sát thần sắc của Mai phản chiếu trong gương xe, anh tò mò rất muốn hỏi về mối quan hệ giữa cô và thằng bạn thân , nhưng lại nghĩ dọa sợ tới cô nên lại thôi. Hơn nữa, anh tin chỉ cần anh muốn biết chuyện gì thì chắc sẽ tìm ra sự thật.

Xe dừng lại trước tiền sảnh tập đoàn Lâm Thịnh.

Tuấn Minh rất tự nhiên giúp Mai mở cửa xe, còn giúp cô xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn.

Mai nhìn động tác nước chảy mây trôi của anh , ngạc nhiên hỏi:

“Anh cũng vào sao ?”

Chiếc xe đã được bảo vệ lái xuống tầng hầm, dường như đã thành lệ quen thuộc.

“ Đúng vậy . Thật trùng hợp, tôi cũng là một người làm công trong tập đoàn này .”

Tuấn Minh mỉm cười .

Một người đứng dưới một người , trên tất cả mọi người ở đây, có được tính là làm công không ?

Nhìn nụ cười như gió xuân, cùng lời nói giống như bông đùa của anh , Mai có cảm giác không chân thật.

Không để Mai suy nghĩ sâu xa thêm, điện thoại của cô lại đổ chuông.

Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình của cô, nụ cười trên môi Tuấn Minh càng rạng rỡ.

“Đi thôi. Chắc có người đang đói lắm rồi .”

Mai vừa bấm nút nghe thì nghe giọng nói lạnh lẽo, kìm nén lửa giận quen thuộc của Tư Vũ.

“ Tôi cho cô 5 phút. Mau lăn lên đây.”

Mai nhắm mắt, cay đắng thở dài.

…5 phút.

Cô lại tiếp tục cuộc chạy đua không hồi kết.

….

Tuấn Minh dìu Mai khập khiễng vừa bước ra từ thang máy. Cô thư ký Kim kịp thời xuất hiện, định buông vài lời châm chọc quen thuộc, nhưng nhìn sang bên cạnh thấy Tuấn Minh, lời nói nghẹn trong cổ họng. Ánh nhìn đầy ghen ghét, toan tính.

“Sao bây giờ cô mới về? Cô có biết Tổng giám đốc chờ cô bao lâu rồi không ?”

Nhưng cuối cùng, cô ta không chịu nổi, vẫn phải buông ra vài lời trách móc cho hả dạ .

Đúng lúc ấy , Tư Vũ bước ra từ văn phòng, anh cũng đang sốt ruột đợi cô.

Ánh mắt anh lập tức ghim chặt vào hình ảnh hai người đang dựa sát vào nhau .

Một luồng lửa giận bùng lên trong đáy mắt Tư Vũ, dữ dội đến mức như có thể thiêu cháy cả hành lang.

Nhìn đôi mắt cuộn trào lửa giận, cùng sắc mặt đen kịt của thằng bạn thân , Tuấn Minh cảm thấy rất thú vị.

“Cô còn không mau lại đây.”

Tư Vũ tức giận quát lớn. Mới sớm như vậy đã tìm được một người đàn ông khác để dựa vào . Cô ta còn dám nói không phải gái bán thân ?

Dưới ánh mắt như muốn g.i.ế.c người của anh , Mai c.ắ.n răng cố nhịn đau, đứng thẳng người .

Nhưng Tuấn Minh không làm theo lẽ thường. Anh lập tức kéo Mai dựa vào người mình , thản nhiên đối diện với lửa giận của Tư Vũ.

“Cô ấy bị thương.

Tôi đưa cô ấy về.

Còn đây—”

Anh nâng túi lớn túi nhỏ đồ ăn lên trước mặt bạn thân ,

“—là đồ ăn cậu đặt.”

Đến lúc này , Tư Vũ mới cúi mắt xuống đôi chân lộ ra dưới vạt váy dài.

Vết xước đỏ kéo dài.

Máu rịn qua cả lớp băng thô sơ.

Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

Sắc mặt anh chuyển biến trong nháy mắt.

Sốc—giận—và rồi là thứ cảm giác khó gọi tên thắt lại trong ngực.

Anh mở miệng, giọng trầm khàn:

“Cô bị làm sao vậy …?”

Mai lặng thinh không đáp, hướng ánh mắt cầu cứu nhờ Tuấn Minh đưa túi đồ ăn cho Tư Vũ

Rồi cố lấy hết dũng khí còn sót lại , cất tiếng — giọng run run như sắp tan vỡ:

“Chiều nay… tôi muốn xin nghỉ làm .

Anh cũng thấy rồi …

Tôi bị thương.

Tôi không thể tiếp tục công việc hôm nay.”

Nói xong, không chờ nhận được câu trả lời của Tư Vũ, cô xoay người .

Từng bước chân khập khiễng, nặng nề, chầm chậm rời xa.

Bóng lưng nhỏ bé và gầy yếu ấy khiến người ta thấy đau nhói — như thể cô chỉ cần bị chạm nhẹ thôi là sẽ vỡ tan.

Tuấn Minh nhìn vẻ mặt đờ đẫn của thằng bạn thân khẽ thở dài...

người ngoài cuộc nhìn sáng tỏ, kẻ trong cuộc lại u mê.

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)