Chương 6 - Bà Ngoại Tôi Và Những Cuộc Đốt Vàng
Cậu cả không trả lời mẹ tôi.
Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào tôi:
“Không thể nào… khi ấy cháu mới ba tuổi… làm sao cháu biết?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ là…”
Khi ông nhìn tôi lần nữa, ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn:
“Là mẹ… phải không? Là mẹ nhập vào người cháu đúng không?”
Tôi không phủ nhận.
Cứ để ông tự nghĩ thế.
Chỉ thấy cậu cả lập tức đổi thái độ, khụy xuống trước mặt tôi, dập đầu như điên:
“Mẹ ơi! Con sai rồi! Xin mẹ tha cho con một mạng…”
Ông ta lao tới định ôm lấy chân tôi.
Tôi thẳng chân đá văng ra.
“Cháu đã báo công an rồi.
Trời vừa sáng, họ sẽ tới.
Lúc đó, cả làng sẽ biết —
Cậu cả chính là người bỏ đói mẹ ruột đến chết, hại chết em rể,
rồi lại giết chết chính em ruột và cháu trai của mình.
Cậu… chạy không thoát đâu.”
Nghe vậy, cậu cả ngã vật xuống đất như bị rút hết sức lực.
15
Liên tiếp có bốn người chết, dì út sợ đến mức quỳ sụp trước linh vị bà ngoại.
“Con không liên quan gì hết, mẹ à! Oan có đầu, nợ có chủ. Con gái gả ra ngoài rồi, chuyện phụng dưỡng đâu còn thuộc về con. Mẹ có oán thì cứ oán những kẻ hại mẹ, đừng kéo con theo…”
Bà vừa dập đầu, vừa lặp đi lặp lại.
Đầu đã bật máu, bà vẫn không dám ngừng.
Chồng dì út đã vội vã về thành phố trong đêm.
Ban đầu dì út cũng định đi theo,nhưng chồng bà nói thẳng:
“Chuyện nhà bà chưa rõ ràng, đừng hòng về nhà tôi. Nếu mang xui xẻo về, tôi đánh chết!”
Không còn cách nào, dì út đành ở lại quê, cầu xin bà ngoại tha thứ.
Từ sáng tới tận nửa đêm, bà vừa dập đầu vừa lẩm bẩm khấn vái:
“Mẹ, con là con gái ruột của mẹ mà… Xin mẹ tha cho con!
Con sai rồi… Từ giờ mỗi năm thanh minh, con nhất định sẽ đốt thật nhiều tiền vàng cho mẹ.”
Nhìn cảnh bà ta khúm núm, thành khẩn như vậy… tôi chỉ thấy nực cười.
________________________________________
Đêm khuya, tôi nép mình trong góc tường, lặng lẽ quan sát.
Một lúc sau, rốt cuộc cũng thấy một bóng đen len lén bước ra khỏi nhà.
Vừa tới gần, tôi đã cất tiếng:
“Cậu cả, nửa đêm rồi, cậu đi đâu vậy?”
Ông giật mình khi thấy tôi, trong mắt thoáng lên sự ngạc nhiên:
“Sao cháu lại ở đây? Tránh ra! Trẻ con đừng xen vào chuyện người lớn.”
Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Giết người… cũng là chuyện người lớn à?”
Cậu cả trừng mắt, mặt biến sắc:
“Cháu nói cái gì vậy?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông, từng chữ như dao đâm:
“Chẳng lẽ… cậu không phải là người đã đẩy cậu hai và em họ xuống núi sao?”
Ông ta cố làm ra vẻ bình tĩnh:
“Cháu nói bậy cái gì đấy?”
“Là cháu nói bậy, hay là cậu có tật giật mình?”
Cậu cả lùi lại vài bước, ánh mắt bỗng sắc như dao, đầy sát ý:
“Cháu… sao cháu biết? Đêm đó rõ ràng chỉ có một mình ta…”
Cảm thấy mình lỡ lời, ông lập tức ngậm miệng.
Tôi – đứa trẻ từ nhỏ không cha, mẹ thì tha hương cầu thực – bị bỏ lại quê một mình.
Không ai hiểu rõ mảnh núi này bằng tôi.
Đi theo ai trong rừng mà không để họ phát hiện… đối với tôi, dễ như trở bàn tay.
Cậu cả khẽ đặt tay ra sau lưng.
Dù ông cố che giấu, nhưng tôi đã để ý kỹ từ đầu.
Đúng lúc ông chuẩn bị ra tay…
Mẹ tôi xuất hiện.
“Anh cả… thật sự là anh giết anh hai và Tiểu Thành sao?”
Sát khí trong mắt cậu cả thoáng tan đi,
giết tôi dễ, nhưng giết cả hai người ở đây — lại là điều bất khả.
Chưa kể nơi này không phải trong rừng sâu, hô một tiếng là có người nghe thấy.
“Em út à… anh làm vậy… là để báo thù cho Thành.
Nếu không phải vì tụi nó tham lam dùng máu tế, đoạt hết vận khí của Thành,
nó đâu có bị mê muội đến mức tự sát?”
Mẹ tôi nhìn ông bằng ánh mắt đau đớn:
“Đó chỉ là suy đoán của anh! Anh vì một suy đoán mà giết người… giết cả em ruột mình.
Anh… điên thật rồi.”
Cậu cả nắm chặt tay mẹ tôi:
“Em út à, mình là ruột thịt mà. Từ nhỏ anh thương em nhất, em sẽ giúp anh đúng không? Coi như em không biết gì… giữ chân Nan Nan lại cho anh đi.”
Tôi bật cười lạnh:
“Haha… thương yêu? Thương đến mức hại chết chồng em gái, để cô ấy góa bụa cả đời à?”
“Cái gì…?”
Mẹ tôi run rẩy, nhào tới hỏi tôi:
“Nan Nan… con nói vậy là sao?”
Tôi giơ tay lên, từng đầu ngón tay vì tức giận mà run rẩy:
“Mẹ hỏi cậu cả ấy! Hỏi xem ba con… chết như thế nào?”
Mẹ tôi hét lên như xé ruột:
“Anh cả! Rốt cuộc là chuyện gì?!”
Cậu cả không trả lời mẹ tôi.
Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào tôi:
“Không thể nào… khi ấy cháu mới ba tuổi… làm sao cháu biết?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ là…”
Khi ông nhìn tôi lần nữa, ánh mắt đã thay đổi hoàn toàn:
“Là mẹ… phải không? Là mẹ nhập vào người cháu đúng không?”
Tôi không phủ nhận.
Cứ để ông tự nghĩ thế.
Chỉ thấy cậu cả lập tức đổi thái độ, khụy xuống trước mặt tôi, dập đầu như điên:
“Mẹ ơi! Con sai rồi! Xin mẹ tha cho con một mạng…”
Ông ta lao tới định ôm lấy chân tôi.
Tôi thẳng chân đá văng ra.
“Cháu đã báo công an rồi. Trời vừa sáng, họ sẽ tới.
Lúc đó, cả làng sẽ biết —Cậu cả chính là người bỏ đói mẹ ruột đến chết, hại chết em rể, rồi lại giết chết chính em ruột và cháu trai của mình.
Cậu… chạy không thoát đâu.”
Nghe vậy, cậu cả ngã vật xuống đất như bị rút hết sức lực.
Tôi đỡ lấy mẹ – vẫn còn đang run rẩy vì chưa hoàn hồn – rồi xoay người rời khỏi nơi đó.
16
Về đến nhà,
mẹ tôi ngồi dựa vào tường thật lâu, mới chậm rãi cất lời:
“Lần này con về… là để báo thù đúng không?”
Tôi không phủ nhận.
Ý nghĩ báo thù đã lượn lờ trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần.
Từng có lúc, tôi muốn tự tay kết liễu cậu cả bằng một nhát dao.
Nhưng tôi biết — vì một kẻ bẩn thỉu như thế,
tôi không thể đánh đổi cả cuộc đời mình.
Tôi chỉ có thể chờ đợi thời cơ thích hợp,
để hắn phải trả giá, đau đớn đến tận xương tủy.
Ngày trở về căn nhà của bà ngoại,
tôi đã thấy hồn phách của bà hiện trên linh đường.
Tôi cũng không biết vì sao chỉ mình tôi nhìn thấy được.
Có lẽ, bà biết tôi hận.
Biết tôi đau.
Trong cõi u minh, bà muốn giúp tôi một tay.
Tôi thấy ánh oán hận trong mắt bà.
Thấy bất cam nơi hồn phách.
Bà là bị bỏ đói mà chết,
chết trong uất ức, đau đớn, không nhắm được mắt.
Một người như thế…
sao có thể phù hộ cho lũ cầm thú giết mình?
Tôi biết bà muốn báo thù.
Còn tôi…
chỉ là mượn tay bà, khiến bọn họ tự tàn sát lẫn nhau.
Tối đó, khi mẹ bị kéo lên núi,
lần đầu tiên tôi thấy sợ.
Tôi quỳ xuống cầu xin bà ngoại,
xin bà cứu mẹ tôi.
Không ngờ, người đầu tiên bà đưa đi… lại là anh họ cả.
Có lẽ bà thực sự hận mợ cả.
Hận bà ta đã để bà chết đói, sống không bằng chết.
Nên bà cũng muốn mợ cả phải trả giá bằng cách đau đớn nhất.
Đừng nghĩ anh họ cả là người tốt.
Từ bé, bà yêu thương anh ấy nhất, dồn hết tâm huyết cho anh ấy.
Vậy mà…
anh ấy chỉ đứng nhìn mẹ ruột hành hạ bà,
đứng nhìn bà chết từng ngày mà không hề mở miệng.
Oán hận như thế… đủ để hủy diệt cả dòng họ.
Sau cái chết của anh họ cả,
tôi dễ dàng dẫn hướng dư luận sang phía cậu hai và em họ.
Với bản tính tàn nhẫn của cậu cả,
ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nhà cậu hai.
Không lâu sau, ông đã không chịu nổi mà ra tay.
Nghe xong tất cả, mẹ tôi chỉ có thể thở dài:
“Báo ứng… đều là báo ứng cả thôi.”
Một lát sau, bà hỏi tôi:
“Thế còn cậu cả? Bây giờ về rồi, con không sợ ông ấy chạy trốn à?”
Tôi tự tin đáp:
“Không chạy được đâu.”
________________________________________
17
Hôm sau, tin cậu cả treo cổ tự tử tại linh đường lan khắp cả làng.
Tôi chẳng hề bất ngờ.
Cậu cả là người cực kỳ sĩ diện.
Biết tôi đã báo công an, biết sớm muộn gì cũng bị vạch mặt.
Ông ta không chịu nổi sự nhục nhã đó.
Thay vì bị dân làng mắng chửi, bị pháp luật trừng trị, ông ta chọn cách tự kết thúc mọi thứ.
Dì út sợ đến phát điên, trong đêm trốn về thành phố.
Mợ cả điên thật sự.
Mợ hai… từ lâu đã bặt vô âm tín.
Mẹ tôi, vì tình nghĩa ruột thịt, vẫn đứng ra lo hậu sự cho cậu cả.
Cái mảnh đất phong thủy cậu hai chọn để “tích phúc” cho đời sau, giờ đang đặt bốn hũ tro cốt — cậu cả, cậu hai, anh họ, em họ.
Tang lễ kết thúc, tôi dẫn mẹ đến trước mộ ông ngoại.
“Mẹ à, mình thắp hương cho bà ngoại nhé.”
Tro cốt của bà ngoại… giờ đã yên nghỉ bên ông.
Mẹ tôi biết rõ đây là tâm nguyện cuối cùng của bà.
Trong tầm nhìn của tôi, bà ngoại đang đứng lặng lẽ trước phần mộ.
Vẻ giận dữ nơi gương mặt đã tan đi,ánh mắt nhìn tôi và mẹ trở nên ấm áp dịu dàng.
Tôi giơ tay, nhẹ nhàng vẫy chào:
“Bà ơi… lần này, thật sự phải tạm biệt rồi.”
Hồn ảnh của bà dần dần tan biến giữa ánh nắng ban mai.
Mẹ tôi ôm lấy tôi, mắt hoe đỏ:
“Nan Nan… những năm qua con cực khổ rồi.”
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má tôi.
Tảng đá đè nặng trong tim bao năm qua — cuối cùng cũng được dỡ bỏ.
Tim tôi, giờ đây… đã thật sự tự do rồi.
18
Mấy tháng sau, chúng tôi nhận được tin tức từ dì út.
Thì ra, trước đây để mua vàng mã,dì út và chồng đã vay hơn ba trăm ngàn từ các tổ chức cho vay dân sự.
Một nửa số tiền dùng để mua vàng mã, nửa còn lại bị chồng dì đem tiêu xài hoang phí.
Giờ thì —chủ nợ tìm tới cửa.
Không chỉ mặc kệ không lo, chồng dì còn đuổi bà ra khỏi nhà, bắt bà một mình gánh hết nợ.
Còn vụ giải tỏa đất đai, vì chính sách thay đổi, toàn bộ dự án bị đình chỉ vô thời hạn.
Giấc mộng đổi đời… tan thành mây khói.
Dì út vừa vô gia cư, vừa bị đám công ty đòi nợ truy lùng ráo riết.
Bà gọi cho mẹ tôi, khóc nức nở xin mẹ giúp đỡ, nói bị bọn đòi nợ đánh đập, van xin mẹ vì tình chị em mà ra tay cứu giúp.
Tôi không nói một lời, trực tiếp tắt máy và chặn số.
Người đáng thương, chưa chắc đã đáng được thương!
Ngày đó, vì tiền, dì út từng định hiến tế mẹ tôi — thì cái gọi là “tình chị em” đã sớm chết từ lâu rồi.
Dì út…không xứng đáng được thương hại.