Chương 7 - Ba Năm Sau Ly Hôn Tôi Gặp Lại Anh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi vốn không muốn so đo với bà ta.

Nhưng khi nghe Giang Ninh Thu nhắc đến mẹ, cơn giận trong lòng tôi như thủy triều cuộn trào.

Cái tát chậm trễ ba năm — cuối cùng cũng giáng mạnh vào mặt bà ta.

Một tiếng “chát” giòn tan vang lên.

Giang Ninh Thu sững người. Bà ta hét lên định lao vào phản đòn, nhưng đã bị vệ sĩ chặn lại.

“Con tiện nhân kia! Mày dám đánh tao à?!”

“Thả tao ra! Có biết tao là ai không? Con rể tao là Lục Giang Đình của tập đoàn Lục thị đấy! Không thả, tự gánh hậu quả!”

Vẻ mặt lạnh lùng không lay chuyển của vệ sĩ càng khiến Giang Ninh Thu tức điên.

“Ôn Thường Nguyệt! Chuyện hôm nay, A Đình sẽ không tha cho mày đâu!”

Tôi không quan tâm anh ta có tha hay không.

Từ lâu tôi đã chẳng màng đến chuyện đó nữa.

Nhưng tôi không thể chấp nhận việc mẹ mình bị vu khống, sỉ nhục một cách trắng trợn.

Tôi lạnh lùng nói:

“Bà có ba ngày để khôi phục lại thân phận của mẹ tôi.”

Bà ta bật cười đầy giễu cợt:

“Tiện nhân, ngủ được với một thằng nhà giàu là tưởng mình ngon lắm à?”

“Cái đống trang sức trên người cô, ai biết có phải đồ đi… á!”

Chưa kịp nói hết câu, bà ta đã bị vệ sĩ tát cho một cái nảy lửa.

Tôi điềm nhiên đối diện ánh mắt căm hận của bà ta, khẽ cong môi:

“Phu nhân nhà họ Ôn, biết điều thì giữ mồm giữ miệng.”

Lên xe, trợ lý riêng ngồi ghế lái quay sang hỏi:

“Phu nhân, có cần khởi kiện bà ta không?”

“Hoặc tôi bảo vệ sĩ dạy bà ta một bài học nữa cũng được.”

“Tổng Giám đốc Thẩm dặn rồi, cô muốn làm gì cũng được, miễn là đừng để nghẹn trong lòng.”

Nghĩ đến Thẩm Hoài Thu, tim tôi mềm hẳn đi.

Tôi khẽ vuốt chiếc mặt trăng nhỏ trên dây chuyền đeo cổ, mỉm cười:

“Chưa cần thiết.”

Giờ kiện cũng chẳng giải quyết được gì.

Tôi vốn không định so đo, nhưng bà ta đã tự dâng mình tới cửa.

Vậy thì nỗi đau mà bà ta từng bắt mẹ tôi phải chịu — tôi sẽ hoàn trả gấp nghìn lần.

Khám thai xong, bác sĩ bảo em bé rất khỏe.

Nhưng vừa bước ra khỏi phòng khám, tôi đã bị ai đó xô mạnh một cái.

“Con tiện nhân! Dám đánh tao à?!”

“Để tao xem, nếu không còn cái thai trong bụng, cái thằng kim chủ của mày có còn muốn mày nữa không!”

Giang Ninh Thu mặt sưng vù, vẻ mặt méo mó đến dữ tợn.

Tôi đã lường trước bà ta sẽ ra tay, nên cố tình chuẩn bị tư thế ít tổn thương nhất.

Vệ sĩ lập tức giữ chặt bà ta lại.

Tôi ôm bụng, từ từ đứng dậy.

“Gọi cảnh sát.”

Giang Ninh Thu hừ lạnh một tiếng:

“Gọi cảnh sát thì làm được gì? Tao nói cho mày biết, con rể tao có thể giải quyết hết!”

Bà ta hất tay vệ sĩ ra, ngẩng đầu kiêu ngạo bước lên xe cảnh sát.

Cùng lúc đó.

Ôn Bắc Chi đăng một đoạn video lên mạng, nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.

Cô ta đỏ mắt, nghẹn ngào:

“Em có một người chị, là con ngoài giá thú của ba. Việc sinh ra sao mình chọn được, em không trách chị ấy…”

“Nhưng em không hiểu vì sao chị ấy lại xen vào cuộc hôn nhân của em.”

“Chị ấy luôn bám lấy chồng em… Em thật sự không biết phải làm sao nữa…”

Cư dân mạng lập tức dấy lên làn sóng công kích tôi.

Thậm chí có người đào lại đoạn video năm xưa tôi “bắt nạt” Ôn Bắc Chi.

Cả hồ sơ tôi bị đưa vào nữ đức đường cũng bị khui ra.

Tôi và Thẩm Hoài Thu kết hôn bí mật.

Chính là vì sợ những chuyện này ảnh hưởng đến anh.

Nhưng đám người không rõ sự thật trên mạng lại khăng khăng cho rằng tôi chỉ cưới được kim chủ.

【Không hổ là con gái tiểu tam, y chang phong cách lẳng lơ.】

【Tội nghiệp Chi Chi, may mà Tổng Giám đốc Lục luôn đứng về phía em.】

【Ôn Thường Nguyệt một đêm bao nhiêu tiền? Chắc bị chơi nát rồi.】

Nhìn số lượt chia sẻ không ngừng tăng, tôi chỉ bình thản nói:

“Trợ lý Lâm kiện cô ta luôn đi.”

Sự thật

Khi Lục Giang Đình vội vã chạy đến đồn cảnh sát.

Tóc tai rối bù, má hóp lại, trông vô cùng tiều tụy.

Giang Ninh Thu thì vẫn vênh váo kiêu ngạo:

“Ôn Thường Nguyệt, mày tiêu đời rồi.”

“A Đình, anh nhìn mặt em đi, bị con đàn bà rắn rết này đánh thành như vậy đó!”

Lục Giang Đình không đáp lại.

Anh chỉ chăm chú kiểm tra tôi, giọng run lên:

“Nguyệt Nguyệt, em không sao chứ?”

“Còn… đứa bé trong bụng em…”

Ánh mắt anh cụp xuống nhìn bụng tôi, trong đáy mắt là một tia hụt hẫng nhàn nhạt.

Giang Ninh Thu lập tức bật dậy, không thể tin nổi mà gào lên:

“Ý anh là gì? Đến nước này còn bênh con tiểu tiện nhân đó? Vậy con gái tôi là cái gì hả?!”

“Ai biết cái thai trong bụng nó là của ai? Nó ngủ với bao nhiêu thằng rồi không rõ!”

“Đủ rồi!”

Lục Giang Đình mặt mày u ám, nghiến răng từng chữ:

“Năm đó bà dẫm lên mẹ con cô ấy thế nào để bước chân vào nhà họ Ôn, có cần tôi nhắc lại lần nữa không?!”

“Chuyện hôm nay, tôi không giúp bà! Tôi đã nợ cô ấy quá nhiều… tôi không thể tiếp tục…”

Giang Ninh Thu không thể ngờ được — Lục Giang Đình lại dám bạt mặt bà ta như vậy.

Bà ta tức đến chửi rủa:

“Ý anh là gì?! Là nó quyến rũ anh à?!”

“Hay cái thứ nghiệt chủng trong bụng nó là của anh?! Để tôi giết chết đứa con hoang này luôn!”

Nói rồi, bà ta lao thẳng về phía tôi.

Tôi tránh không kịp, Lục Giang Đình vội vàng nhào tới:

“Nguyệt Nguyệt!”

“Bộp” một tiếng vang lên.

Nhưng cơn đau tôi tưởng sẽ ập đến… lại không xảy ra.

Giang Ninh Thu đã bị đẩy ngã xuống đất.

“Bắt nạt vợ tôi như vậy, coi tôi chết rồi chắc?”

Gương mặt Thẩm Hoài Thu lạnh như băng. Anh che chắn trước người tôi, cúi đầu xin lỗi:

“Xin lỗi em, Nguyệt Nguyệt. Từ giờ trở đi, anh sẽ không rời xa em nửa bước nữa.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)