Chương 6 - Ba Năm Sau Ly Hôn Tôi Gặp Lại Anh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chưa từng muốn tổn thương tôi?

Vậy mà từng việc anh làm đều đâm thẳng vào tim tôi.

Đau đến mức như bị lột cả một tầng da.

“Tôi chẳng có gì để nói với anh.”

Tôi quay người định đi, nhưng anh lại kéo tôi lại:

“Nguyệt Nguyệt, hai năm trước anh thật sự có đến nữ đức đường tìm em. Nhưng bọn họ đều nói… nói em đã đi theo một gã đàn ông bên trong rồi.”

“Anh lúc đó rất giận, nên không tìm nữa.”

“Nhưng hôm qua khi thấy em như vậy… anh thật sự rất áy náy, anh muốn bù đắp cho em.”

Một năm tăm tối đến nghẹt thở ấy…

Ôn Bắc Chi thỉnh thoảng sẽ đến thăm tôi.

Cô ta nắm lấy sợi dây đeo trên cổ tôi, cười rạng rỡ:

“Chị biết không, A Đình tổ chức cho em một đám cưới cực kỳ hoành tráng đấy.”

“Còn ém hết mọi scandal, tổ chức hẳn tour lưu diễn vòng quanh thế giới cho em.”

Cô ta khoe chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.

Chiếc nhẫn đó, là di vật mẹ để lại cho tôi.

Tôi định giật lại, nhưng bị cô ta dùng gót giày giẫm lên tay:

“Tất cả những gì tốt đẹp đều là của tôi, chị cướp không nổi đâu, đừng mơ nữa.”

“Dù sao thì bây giờ tôi là nhạc sĩ nổi tiếng và có sức ảnh hưởng nhất rồi. Nếu chị làm trầy tay tôi, coi chừng ngồi tù đó.”

Cô ta và mẹ cô ta càng sống hào nhoáng chói lóa.

Thì tôi lại càng trở nên thảm hại và vô dụng.

Và người khiến tôi rơi xuống đáy vực ấy—chính là người mà tôi từng yêu thương và tin tưởng nhất.

Nhà họ Lục năm đó, nhờ uống máu tôi và mẹ mà phất lên như diều gặp gió.

Chẳng lẽ đến cả chuyện điều tra sự thật, anh cũng không làm được sao?

Tôi khẽ cười nhạt, từng ngón từng ngón gỡ tay anh ra:

“Lục tiên sinh, anh nghĩ sao về tôi là chuyện của anh.”

“Giữa tôi và anh, không còn chút liên quan nào nữa. Làm ơn tự trọng.”

Khám thai

Tôi tưởng mình đã nói đủ thẳng thắn.

Không ngờ Lục Giang Đình lại như thể không hiểu tiếng người.

Anh ta cứ lảng vảng ở những nơi tôi hay xuất hiện.

Lúc nào cũng hỏi tôi: Em có hạnh phúc không?

Có phải Thẩm Hoài Thu lợi dụng thân phận ép buộc em không?

Tôi chỉ thấy buồn cười — trước kia thì cho rằng tôi bám víu quyền thế, bây giờ lại sợ tôi bị ức hiếp.

Tôi phát bực, bảo bảo vệ đưa tên anh ta vào danh sách đen.

Không được cho vào khu tôi ở.

Ngay cả tiệm hoa, tôi cũng cấm cửa anh ta.

Không ngờ anh ta không vào được thì đứng canh luôn ngoài cửa.

Thẩm Hoài Thu cũng phát cáu:

“Anh ta không có vợ chắc? Ngày nào cũng dán mắt vào vợ tôi là sao?!”

Không chỉ chấm dứt hợp tác với nhà họ Lục.

Anh còn liên kết với nhiều doanh nghiệp khác để gây sức ép, đánh thẳng vào tập đoàn Lục thị.

Nhà họ Lục rơi vào khủng hoảng, còn Lục Giang Đình thì vẫn bám riết lấy tôi không buông.

Nhưng tôi thì chẳng hề bước ra khỏi nhà.

Bởi vì… tôi đã mang thai.

Hôm biết tin, mắt Thẩm Hoài Thu đỏ hoe vì xúc động.

Anh ôm lấy tôi, hôn tới tấp, mãi đến khi bình tĩnh lại mới dè dặt hỏi:

“Vợ à… em thật sự muốn giữ đứa bé này chứ? Nếu em không muốn, chúng ta bỏ cũng được.”

Anh biết tôi có bóng ma tâm lý với chuyện mang thai.

Thẩm Hoài Thu rất thích trẻ con, nhưng so với con cái, anh yêu tôi nhiều hơn.

Mấy năm qua anh đã thuê cả đội ngũ bác sĩ giỏi nhất để chăm sóc sức khỏe cho tôi.

Thế mà vẫn nhẹ nhàng nói:

“Nếu em không muốn, anh sẵn sàng đi triệt sản.”

Tôi ôm chặt lấy anh, cười nói:

“Ngốc ạ, em đã sẵn sàng rồi.”

Thẩm Hoài Thu định siết chặt tôi vào lòng, nhưng lại sợ làm đau em bé, chỉ dám nhẹ nhàng rấm rứt khóc:

“Cảm ơn em, Nguyệt Nguyệt…”

Những ngày đầu mang thai, anh nghỉ hẳn ở nhà.

Ngày nào cũng túc trực bên tôi, sợ tôi thấy khó chịu ở đâu.

Mãi đến khi một dự án quan trọng cần anh đích thân đến kiểm tra.

Anh chau mày đầy lưỡng lự, tôi nhìn là hiểu ngay — chỉ cần tôi nói một câu, anh sẵn sàng bỏ cả dự án.

Tôi dở khóc dở cười, vỗ vỗ tay anh:

“Khám thai thôi mà, em tự đi được, anh cứ đi làm đi.”

“Không thì sau này con nó lại cười anh — sao lại có ông bố cuồng vợ đến mức này.”

Thẩm Hoài Thu chẳng thấy xấu hổ, ngược lại còn đắc ý:

“Sau này con sẽ hiểu mà.”

Cuối cùng, tôi vừa dỗ vừa ép, cũng tiễn được anh ra khỏi cửa.

Anh vẫn không yên tâm, để lại vài vệ sĩ canh trước nhà.

Trước khi đi còn ghé tai tôi dặn:

“Yên tâm, anh đã gài bẫy nhà họ Lục. Lục Giang Đình bị hội đồng quản trị gọi về xử lý rồi.”

Dặn xong, anh mới lưu luyến ngoái đầu ba lần một bước, chậm rãi rời đi.

Trên đường đến bệnh viện, tôi không gặp Lục Giang Đình.

Nhưng lại gặp mẹ của Ôn Bắc Chi — Giang Ninh Thu.

Ngần ấy năm qua bà ta vẫn giữ gìn nhan sắc rất tốt.

Từ sau khi ba tôi bị tai nạn xe trở thành người thực vật, bà ta tiếp quản tập đoàn nhà họ Ôn.

Nhưng thật ra, bà ta chẳng có đầu óc kinh doanh gì.

Nếu không nhờ nhà họ Lục chống lưng, công ty nhà họ Ôn sớm đã phá sản.

Vậy mà lúc gặp tôi, bà ta lại rất đắc ý, ngẩng cao đầu, khinh khỉnh nhìn tôi từ đầu đến chân:

“Nghe nói con bé Chi Chi nhà tôi bảo cô cưới được nhà giàu? Nhà giàu nào vậy? Mà còn có cả vệ sĩ theo hầu, kiểu trưởng giả học làm sang này nhìn mà chán ghét…”

“Tôi vốn chẳng muốn xen vào chuyện của cô. Nhưng mà cô hết lần này đến lần khác câu dẫn A Đình như vậy, nhìn cũng mất mặt quá rồi đấy.”

“Y như mẹ cô năm xưa, chỉ biết dạng chân ra để dụ đàn ông.”

Khởi kiện

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)