Chương 4 - Ba Năm Địa Phủ

Lúc hoàng hôn,

cánh đồng hoa oải hương đẹp như tranh.

Cả biển tím ngập trong ánh nắng mật ong ấm áp.

Trình Diễn nằm trên bờ ruộng,

tôi gối đầu lên cánh tay anh,

ngắm vết ấn mờ trên cổ tay mình.

Tôi mỉm cười khẽ:

“Cảm ơn anh nha, Trình Diễn nhi~”

Vừa dứt lời,

anh lật người hôn lên môi tôi.

Hoa oải hương bên dưới đổ rạp thành từng lớp sóng.

Từ phía xa, chuông nhà thờ ngân vang.

Nụ hôn ấy vừa mằn mặn vừa ẩm ướt,

không biết là nước mắt của ai.

8

Ngày thứ bảy,

tôi là người chủ động lên tiếng:

“Trình Diễn, đưa em về nhà đi.”

Anh sững người:

“Gì cơ?”

Tôi lặng lẽ nhìn anh.

“Nghĩa trang Cảnh.”

Căn phòng lập tức rơi vào một sự tĩnh lặng chết chóc.

Đôi mắt Trình Diễn dần dần đỏ hoe,

ngón tay co chặt lại, run nhẹ.

Tôi khẽ thở dài.

“Bảy ngày qua em sống rất vui.

Đã đi thăm lại trường đại học,

đã mua túi xách,

đã chơi ở công viên giải trí,

đã đi phà ngắm hoàng hôn…

Cả trang trại oải hương mà em chưa từng dám đến,

nhờ anh… cuối cùng cũng đi được rồi.”

“Em còn ăn lẩu, uống trà sữa,

nếm rượu vang nữa.”

“Thật sự rất hạnh phúc…”

Anh ngắt lời tôi:

“Vậy thì đừng đi.”

Tôi lắc đầu:

“Anh biết mà…

em đã chết rồi.”

Bảy ngày qua giống như một giấc mộng trộm cắp –

đẹp đến mức có phần quá đà.

Giờ thời gian đã hết,

tôi phải trở về với thế giới của mình.

Nơi đó cũng không đến nỗi tệ:

náo nhiệt, vui vẻ,

ngày ngày xem đám quỷ cãi nhau, gây sự.

Ăn ngon, ở tốt, ngủ kỹ—

mọi thứ đều là hạng nhất.

Đôi mắt Trình Diễn đỏ như máu:

“Vậy còn anh thì sao? Anh phải làm sao đây?”

Cổ họng tôi nghẹn lại,

tim như bị một bàn tay to tướng bóp chặt, âm ỉ đau.

“Trình Diễn.”

Tôi từ tốn đưa tay lên,

từng chút từng chút lau đi nước mắt ở đuôi mắt anh.

“Anh cũng phải đi con đường của riêng mình.”

“Đừng cố chấp nữa.”

“Anh biết mà… em chưa từng trách anh.”

Ngón tay anh khựng lại một giây.

Tôi biết, tôi luôn biết—

Trình Diễn luôn đổ hết cái chết của tôi lên đầu chính mình.

Ba năm qua,

anh sống trong day dứt, hối hận và ác mộng không dứt.

Nếu anh không thất hẹn…

Nếu không vì cuộc họp đó…

Nếu anh kiên nhẫn giải thích…

Nếu hôm đó anh đuổi theo tôi kịp thời…

Chỉ cần một chữ “nếu” xảy ra,

kết cục có lẽ đã khác.

Nhưng mà,

không có “nếu” ở đời.

Hối hận giống như một cái hố không đáy,

lặng lẽ gặm nhấm, nuốt trọn lấy anh.

Từ đó,

cái chết của tôi biến thành chấp niệm của anh.

Mỗi ngày, anh phải dựa vào thuốc mới ngủ được.

Thường xuyên thức trắng cả đêm.

Một người sống đang yên đang lành,

lại thành ra như cái xác không hồn.

Anh lùi về sau một bước,

ngồi phịch xuống mép giường,

đầu ngón tay trắng bệch đến mức chuyển xanh.

“Là lỗi của anh…”

“Nếu không phải vì anh, Niệm Niệm… em đã không chết.”

Trong mắt anh đỏ lòm,

tựa như đang vỡ vụn.

Đến tim tôi cũng bị siết chặt lại.

“Trình Diễn.”

Tôi bước đến, quỳ nửa gối bên cạnh anh.

“Anh đâu biết ba năm qua dưới địa phủ em sống vui cỡ nào đâu.

Ngay cả lão Diêm Vương cũng phải nể em ba phần.”

“Đều là nhờ anh đốt cho em quá nhiều vàng mã đấy.”

Tôi làm bộ thoải mái:

“Lần này về, Diêm Vương còn nói sẽ cấp cho em một mệnh số tốt nhất!

Em còn đang háo hức mong chờ nữa kìa!”

Anh cụp mắt nhìn tôi,

không nói lời nào,

trong ánh mắt chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng chết chóc.

Tôi cong môi cười,

nhéo nhéo tai anh một cái.

“Con người phải biết nhìn về phía trước.”

“Trình Diễn, là anh đã dạy em điều đó.”

Từ nhỏ, tôi sống cùng bà ngoại.

Mãi đến khi học đại học, ba mẹ mới đón tôi lên thành phố.

Nhưng tôi thân với bà ngoại nhất,

hễ lễ Tết là phải quay về thăm bà.

Hôm bà mất, tôi đứng suốt 13 tiếng tàu để về quê,

khóc đến ngất lịm trước linh cữu bà.

Tỉnh lại rồi cũng chẳng ăn uống gì,

sống như kẻ mất hồn.

Quãng thời gian ấy thật sự rất khủng khiếp—

may mà có Trình Diễn luôn ở bên.

Anh từng nói với tôi:

“Con người phải sống tiếp. Bà chắc chắn cũng không muốn em như thế.”

Giờ tôi đỏ mắt, lặp lại câu ấy:

“Trình Diễn, em cũng không muốn anh cứ mãi như vậy.”

Khoảnh khắc đó dài như cả một thế kỷ.

Cuối cùng, môi Trình Diễn khẽ động:

“Được.”

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ toàn bộ nghĩa trang,

giấy tiền bị gió thổi bay, cuộn xoáy lên như những cánh bướm đen.

Trình Diễn đứng trước bia mộ của tôi,

cúi đầu nhìn chằm chằm bức ảnh khắc trên bia đá.

Tôi vỗ vỗ vai anh:

“Sau này đừng đến nữa.”

“Em lần này quay về… chắc là phải đi đầu thai rồi.”

“Không biết sẽ đầu thai nơi nào,

nhưng chắc chắn sẽ là mệnh phú quý.”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười:

“Được.”

Dấu ấn nơi cổ tay dần tan biến,

tôi biết—đã đến lúc phải trở về.

Cơ thể tôi dưới làn gió nhẹ dần trở nên trong suốt.

Tôi nhìn anh, nước mắt mờ cả tầm nhìn.

“Em đi đây.”

“Cảm ơn anh nhé, Trình Diễn nhi~”

Câu cuối nhẹ đến mức như một tiếng thở dài.

Ở phía xa,

tia nắng cuối cùng chìm xuống sau đường chân trời.

Đêm tối buông xuống.

9

Khi trở lại địa phủ,

Hắc Bạch Vô Thường gõ chiêng gõ trống, dẫn theo một đám quỷ hồn ra nhiệt liệt nghênh đón tôi trở về.

Diêm Vương cười híp mắt đứng ở cuối hàng:

“Ôi chao ôi chao, đại công thần về rồi đây này!”

Vì tôi đã giải được chấp niệm của Trình Diễn,

ngăn cản được việc anh ta phát điên xông vào địa phủ—

nên xem như đã giải được một kiếp đại họa giữa hai giới âm dương.

Thế nên, trên người tôi giờ đây đầy ắp công đức,

sáng chói như dát vàng.

Tất cả đều là vốn liếng đầu thai của tôi đấy!

Tôi hớn hở gật đầu:

“Những cái túi Trình Diễn đốt cho em đâu? Có hết trong phòng em không?”

Nói tới đây, khóe miệng Diêm Vương giật giật, cười gượng:

“Ha ha ha… Ôn nha đầu à, dù sao con cũng là người của địa phủ, chuyện đó…”

Tôi sa sầm mặt.

“Nói thật.”

Hắc Vô Thường không cảm xúc nói thẳng:

“Ông chủ đắc tội với người trên, nên lấy đống túi đó ra bồi thường rồi.”

Tôi: …

ĐM cái lão hói chết tiệt!

Tức đến điên người, tôi vớ luôn cái vá múc canh của Mạnh Bà

đuổi theo Diêm Vương khắp địa phủ mà phang:

“A a a a a túi phiên bản mới nhất đó!

Là hàng giới hạn đó!!

Lão già chết toi kia, đừng có chạy!!”

Sau một trận gà bay chó sủa,

tôi túm chặt tay áo lão ta:

“Đền tiền!!!”

Diêm Vương cười nịnh nọt:

“Tiền thì không có, nhưng… ta có thể cho con một tin tức.”

Tôi lập tức từ chối:

“Đền tiền! Mấy thứ khác miễn bàn!”

Ông ta ra vẻ thần bí:

“Nếu tin tức đó… là về Trình Diễn thì sao?”

Tôi nhướng mày:

“Lão hói, bớt lừa đi! Anh ta đã giải được chấp niệm rồi, thì còn gì nữa mà tin với tức?”

Diêm Vương thở dài.

Ông vung tay một cái—gương Vãng Sinh hiện ra.

Trong căn biệt thự rộng lớn,

chỉ có mình Trình Diễn đứng đó.

Anh đang đứng trước bài vị của tôi,

vừa tháo miếng ngọc thông linh trên cổ xuống.

Rồi, anh rút ra một con dao găm, cắt cổ tay.

Máu nhỏ từng giọt từng giọt rơi vào miếng ngọc.

Ngọc thông linh lập lòe ánh sáng, màu sắc dường như còn rực rỡ hơn trước.

Mà trên cổ tay Trình Diễn—

chi chít vết rạch, nhìn đến rợn người.

Tôi giật mình lùi lại một bước:

“Cái này… là gì vậy?”

Diêm Vương bắt đầu giải thích:

“Ngọc thông linh tuy thần diệu, nhưng rất ít người đeo, con biết vì sao không?”

“Vì sao?”

Ông ta ra vẻ cao thâm khó lường:

“Vì viên ngọc đó… ăn người.”

“Nó cần được nuôi bằng tinh huyết mới có thể thông linh.”

“Mà mất tinh huyết thì sẽ rút ngắn dương thọ của người phàm.”

“Cho nên mấy ai dám đeo?”

Tôi đứng không vững nữa:

“Nhưng giờ em đã quay về rồi, Trình Diễn còn nuôi ngọc làm gì?”

Diêm Vương nặng nề đáp:

“Con tưởng nó dễ bỏ à? Việc nuôi ngọc này, một khi đã bắt đầu, trừ khi chủ nhân chết thì mới dừng được.”

“Chỉ cần ngưng một ngày…

linh hồn sẽ tan rã, ngay cả đầu thai cũng không thể.”

Cả người tôi như rơi vào hầm băng.

“Trình Diễn… biết điều đó không?”

Diêm Vương vỗ vai tôi:

“Hắn học thông linh thuật, sao có thể không biết?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)