Chương 3 - Ba Của Ai Mới Là Thật
Những món quà tôi nhờ thư ký chuẩn bị, giờ lại trở thành vũ khí để họ tấn công hai mẹ con tôi – là châm biếm.
“Mẹ ơi.”
Nghe tiếng con gái run rẩy gọi từ trong lòng, tôi nhẹ nhàng vỗ về bé:
“Không sao đâu, có mẹ ở đây rồi.”
Nhìn tình hình hiện tại họ rõ ràng không sợ công an.
Tôi nhất định phải gọi cho chồng tới cứu mẹ con tôi.
Tôi cúi đầu định bấm điện thoại thì bất ngờ có một cú đá mạnh nhắm thẳng vào cổ tay tôi.
Chiếc điện thoại văng ra xa.
Cổ tay tôi đau nhói, lập tức sưng vù.
“Còn muốn báo công an hả?”
03
Cổ tay tôi vẫn còn đau nhói từng cơn.
“Các người đừng quá đáng! Đây là cố ý gây thương tích, là phạm pháp đấy!”
“Ha ha ha, đã nói rồi mà không hiểu sao? Đây là chuyện nhà tôi! Dù có cảnh sát đến thì cũng chẳng ai dám đụng đến chuyện của nhà đại gia đâu!”
Mẹ của Trần Thiên Hạo ngẩng mày đầy kiêu ngạo.
Tôi liền lật bài ngửa, công khai thân phận:
“Tôi không biết chồng chị là ai, nhưng tôi mới chính là con gái nhà giàu nhất thành phố!”
“Nếu bây giờ các người dừng lại, tôi có thể không truy cứu.”
Tôi nghĩ dù gì với thân phận của mình cũng có thể khiến một số người chùn bước.
Nhưng không ai phản ứng.
Mẹ của Trần Thiên Hạo thậm chí còn phá lên cười, cười đến nghiêng ngả, che miệng mà vẫn không giấu nổi vẻ khinh thường:
“Ha ha ha, mọi người nghe thấy chưa?”
“Con gái nhà giàu? Vậy tôi chính là đại gia luôn đó! Đúng là tiện nhân, chuyện hoang đường nào cũng dám nói.”
“Đã thích làm tiểu tam quyến rũ chồng tôi như thế, vậy thì tôi để cô quyến rũ cho đã đời luôn!”
Thấy cô ta không có ý định dừng lại, tôi càng nóng ruột, cố gắng giải thích:
“Tôi không phải tiểu tam! Tôi hoàn toàn không quen biết chồng chị! Chị nhận nhầm người rồi!”
Tôi còn chưa kịp dứt lời thì Trần Thiên Hạo đã gào toáng lên:
“Chính là cô! Tôi đã thấy trong điện thoại của ba! Chính cô là tiểu tam cướp ba tôi! Giang Diệu Diệu chính là con của tiểu tam!”
“Các người muốn cướp ba tôi, tôi phải đánh chết các người!”
Tôi chưa kịp phản ứng thì Trần Thiên Hạo đã lao tới, định giằng Diệu Diệu khỏi tay tôi.
Tôi vội vàng đẩy mạnh cậu ta ra theo phản xạ.
Mẹ của Trần Thiên Hạo thấy con bị xô ngã liền nổi điên, lao đến túm tóc tôi, gào lên như hóa dại:
“Con đàn bà đê tiện! Đã dụ dỗ chồng tao còn dám đánh con tao à?!”
Tôi muốn buông con ra để tránh con bé bị thương.
Nhưng Diệu Diệu đau lòng vì tôi, kiên quyết đứng chắn trước mặt tôi:
“Huhu… mẹ con không phải tiểu tam… cô ơi đừng đánh mẹ con…”
Nghe tiếng con khóc, tim tôi như tan nát.
Tôi chỉ có thể nhẫn nhịn cơn đau, nhẹ nhàng cầu xin:
“Mẹ của Trần Thiên Hạo, tôi nghĩ giữa chúng ta có sự hiểu lầm.”
“Chồng tôi tên là Trần Kiến Hòa, anh ấy không phải con trai nhà giàu gì cả. Chị nhận nhầm người rồi.”
Không ngờ đối phương nghe vậy càng tức điên:
“Cô còn dám nói tên chồng tôi à? Chồng tôi mà tôi không nhận ra chắc? Nếu không phải vì cô, chồng tôi có cần đêm nào cũng biến mất không?”
Chồng cô ta cũng tên Trần Kiến Hòa?
Ầm một cái — đầu tôi như nổ tung.
Chồng tôi… ở ngoài còn có một gia đình khác?
Anh ta từng nói muốn chăm lo tốt hơn cho hai mẹ con nên phải đi học nhiều lớp ban đêm, ban ngày mới có thể về nhà.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ta.
Nhưng giờ nghĩ lại, cái biệt danh WeChat hôm nọ mà tôi thấy không phải ai khác, chính là bằng chứng anh ta đang nói dối!
Không trách sao lúc đó sắc mặt lại khó coi như vậy…
Tôi thật sự không dám tin.
Người mà đến cả ba tôi cũng từng khen là chồng tốt, vậy mà lại làm ra chuyện như thế.
Thấy tôi sững sờ đứng im, mẹ của Trần Thiên Hạo nhếch môi đầy ác ý, rút điện thoại ra quay phim, rồi hô to:
“Ai ném trúng con tiểu tam này một cái, tôi sẽ để chồng tôi tặng cho nhà người đó một dự án lớn!”
Vừa dứt lời, đám người xung quanh lập tức sôi trào.
Kẻ thì nhặt bất cứ thứ gì trong tay ném về phía tôi và con.
Người không có gì thì vốc cát lên rồi ném tới tấp.