Chương 2 - Ba Của Ai Mới Là Thật
Lời tôi vừa dứt, không ít phụ huynh đã kéo tới — nhưng chẳng ai bênh tôi cả.
Ngược lại, tất cả cùng chĩa mũi dùi vào tôi.
“Một con giật chồng người ta như cô cũng dám mở miệng dạy dỗ người khác à? Phải hỏi lại ba mẹ cô dạy kiểu gì mới đúng!”
“Nhà người ta ba người đang sống yên ổn, cô chen chân vào phá hoại còn đẻ con ra, bị đánh cũng đáng lắm.”
“Con hồ ly tinh câu được con trai nhà giàu kia chính là cô đó hả? Nhìn bình thường thôi mà cũng câu được?”
…
Tiểu tam?
Sao ai cũng nói tôi là tiểu tam?
Còn “con trai nhà giàu”?
Ba tôi ngoài tôi ra, chẳng lẽ còn có đứa con riêng nào nữa sao?
02
Đúng lúc tôi còn đang hoang mang, một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ăn mặc sặc sỡ bước ra.
“Thiên Hạo, lại đây! Đừng lại gần cái loại đàn bà bẩn thỉu đó.”
Thiên Hạo?
Trần Thiên Hạo?
Tôi lập tức nhớ tới biệt danh chồng từng dùng trong nhóm WeChat phụ huynh.
“Cứ tưởng là hồ ly tinh đẹp đẽ cỡ nào, hóa ra chỉ như vậy thôi à? Chồng tôi không phải ai bẩn thỉu cũng thèm, rõ ràng là cô cố tình quyến rũ anh ấy!”
“Hiệu trưởng, chồng tôi đã tài trợ cho trường mẫu giáo rất nhiều thứ đấy nhé. Loại đàn bà dụ dỗ chồng tôi như cô ta và đứa con gái của cô ta, tôi không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa.”
Mẹ của Trần Thiên Hạo ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Hiệu trưởng bên cạnh thì cúi đầu khúm núm phụ họa:
“Chị yên tâm, mẹ của Thiên Hạo, bắt đầu từ hôm nay, trường mẫu giáo sẽ cho Giang Diệu Diệu nghỉ học. Chúng tôi đảm bảo sẽ không để con bé làm phiền các phụ huynh nữa.”
“Mẹ ơi, sao phải đuổi cô ta chứ? Con còn chưa đánh đã tay mà!”
Trần Thiên Hạo chu môi tỏ vẻ không đồng ý.
Tôi không thể chịu nổi nữa:
“Dựa vào cái gì mà các người nói đuổi là đuổi con gái tôi? Chồng chị tài trợ cho trường thì liên quan gì đến tôi?”
“Chẳng phải tôi cũng tài trợ không ít sao, thưa cô hiệu trưởng?”
Vậy mà hiệu trưởng nhìn tôi với ánh mắt lạnh tanh:
“Mẹ của Giang Diệu Diệu, phần lớn cơ sở vật chất và phúc lợi ở trường là do ba của Trần Thiên Hạo tài trợ. Chị đắc tội với phu nhân Trần, đương nhiên phải rời đi.”
“Còn về tài trợ của chị, tôi chưa từng thấy chị góp gì cả.”
Lời đó vừa dứt, các phụ huynh xung quanh phá lên cười:
“Ha ha ha, chắc cô ta tài trợ trong mơ đấy! Mơ giữa ban ngày cơ mà!”
“Không chừng người ta tài trợ gió Tây Bắc ấy! Nhìn cũng đâu thấy gì đâu ha ha ha!”
Sắc mặt tôi tối sầm lại.
Tôi nhớ rõ, từ lúc con gái bắt đầu vào học, tôi đã tài trợ cho trường rất nhiều thứ, chỉ là mọi liên hệ với trường đều do chồng tôi đứng tên.
Sao bây giờ họ lại nói tôi chưa từng tài trợ?
Trong lòng tôi dấy lên nghi ngờ, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Tôi không hiểu các người đang nói gì, nhưng tôi không phải cái loại tiểu tam mà các người miệt thị.”
“Nếu còn tiếp tục vu khống tôi bằng lời lẽ bẩn thỉu, tôi sẽ báo công an!”
Tôi rút điện thoại ra, lạnh lùng cảnh cáo.
Một phụ huynh đối diện thấy vậy thì bật cười:
“Cô tưởng gọi công an là công an sẽ tới chắc? Đây là chuyện của nhà đại gia đấy, ai dám động vào?”
“Đúng rồi, mẹ của Thiên Hạo là con dâu nhà giàu nhất thành phố, Thiên Hạo lại là đích tôn của họ nữa kìa.”
“Cô là cái thá gì chứ? Nói trắng ra, nếu ở thời cổ, loại như cô phải bị bỏ vào lồng heo dìm chết rồi! Bị mẹ Thiên Hạo đánh chết cũng chẳng ai bênh!”
Tôi thật sự không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Ba tôi cả đời chỉ có mình tôi là con, ngoài tôi ra chỉ có Diệu Diệu là cháu ngoại, lấy đâu ra đứa con trai hay đích tôn nào?
Tôi đang định lên tiếng nói rằng mình mới chính là con gái nhà giàu, thì một nắm cát trộn lẫn bánh kem đập thẳng vào mặt tôi.
“Hừ, đồ đàn bà cướp ba tao, đánh chết mày đi!”
Chính là Trần Thiên Hạo cùng một đám trẻ con khác, tay cầm cát, bánh kem và kẹo quăng về phía tôi.
Tôi cố nhịn đau, ôm chặt lấy con gái.
Cát trộn với kem bánh thành hỗn hợp dính nhầy, nếu trúng vào người Diệu Diệu sẽ rất dễ bị thương.
Xung quanh vang lên tiếng cười cợt chói tai của các phụ huynh.
Thỉnh thoảng còn có thứ gì đó nặng tay đập trúng vào người tôi.