
Ánh Trăng Đẫm Máu
Năm ấy tuyết lớn phong kín núi, trong nhà đã mấy chục ngày không có nổi chút thịt cá.
Ông nội tôi vừa mài dao, vừa lộ ánh mắt hiểm độc nhìn về phía con chó vàng trong góc nhà.
Bà nội đứng bên cạnh, lập tức nhận ra điều chẳng lành.
“Ông già, sao ông lại nhẫn tâm đến thế, chó do chính mình nuôi mà cũng nỡ giết sao?”
“Gà không quá sáu năm, chó không quá tám năm, nuôi lâu sẽ thành tinh, đến lúc nó hóa tinh rồi, sớm muộn gì cả nhà ta cũng chết dưới móng nó.”
“Những lời nhảm nhí như thế mà ông cũng tin được à?”
Nói xong, bà nội tôi liền bước tới định giật lấy con dao từ tay ông.
Ông nội vung tay đẩy bà ngã lăn xuống đất.
“Tôi thấy ánh mắt con chó vàng rất tà khí, không giết sớm thì không kịp nữa đâu.”
Bình luận