Chương 8 - Anh Trai Tôi Là Thằng Tóc Vàng

14

Thật ra tôi với Tống Minh Xuyên hẹn là để bàn bài vở.

Hẹn nhau chủ nhật đi hiệu sách tìm đề làm.

Chỉ là… bây giờ có thêm một người.

Tống Minh Xuyên nhìn cái người cứ lườm mình chằm chằm sau lưng tôi:

“Anh mày đây là…?”

“Sao? Hai người bọn mày được học, tao không được chắc?” Lục Đình Chu mặt hầm hầm.

Tôi lắc đầu với Tống Minh Xuyên:

“Anh ấy đang tâm trạng xấu, đừng chọc.”

“…”

Học cùng Tống Minh Xuyên hiệu quả thật sự cao.

Thi giữa kỳ, tôi vẫn đứng nhất khối.

Phải cảm ơn môn Văn, nó cứu tôi tỏa sáng giữa cả đám điểm suýt soát.

Lục Đình Chu vẫn vàng chóe, cười mỉa:

“Tống Minh Xuyên, cậu cũng bình thường thôi mà, còn không bằng em tôi.”

Tống Minh Xuyên nhìn lướt anh ta:

“Cậu thi được bốn trăm điểm thì khoe cái gì?”

“Tao nhích gần trăm hạng đấy nhé, mày đứng im hoài đó thôi.”

“… Thôi đủ rồi, tới đây nghe giảng.” Tôi chen ngang, “Lục Đình Chu, lần sau còn sai mấy câu dễ như này thì đừng có nói ai dạy mày nữa, nhục lắm.”

Trong thời gian còn lại của lớp 12, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe đồn Thôi Kỵ Tuyết tìm anh tôi xin lỗi.

Có lần tôi với Tống Minh Xuyên ngồi nói chuyện ở lan can, cúi xuống nhìn thấy dưới sân có đôi nam nữ đang lôi lôi kéo kéo.

Quen mắt lắm.

Cái đầu vàng thì khỏi nói.

Tống Minh Xuyên liếc xuống:

“Anh mày đào hoa ghê ha.”

Tôi liếc cậu ta:

“Nói sai rồi, đó là hoa đào của cậu.”

“Hả?”

“Không quen.”

“…”

Với trí nhớ của Tống Minh Xuyên, không thể nào “không quen” bạn cùng lớp được – giả vờ không biết rõ rành rành.

Sau này mẹ tôi cuối cùng cũng bớt bận, về gặp anh tôi.

Dù đã gặp qua một lần nhưng bận bịu quá chưa kịp hỏi han gì về mười năm qua.

Lần này mẹ con ôm nhau mà nước mắt lưng tròng.

Xong còn rủ nhau ngồi kể xấu ba tôi.

Mẹ còn khen cái đầu vàng của anh tôi:

“Đẹp trai thế còn gì!”

Lục Đình Chu lập tức phổng mũi:

“Biết ngay mà, trên đời vẫn có người hiểu gu thẩm mỹ của tôi.”

“…”

Nói thật, mẹ tôi mà – hồi nhỏ tôi mặc áo bông đỏ chói như dâu tây cũng khen đẹp.

Gu thẩm mỹ kiểu này, đúng là… di truyền thật.

Về chuyện vì sao Lục Đình Chu với ba ruột quan hệ tệ, đó cũng là “vấn đề lịch sử để lại”.

Hồi nhỏ anh ấy còn bé, ba tôi mải làm ăn, giao anh cho bảo mẫu trông.

Kết quả gặp đúng một bà bảo mẫu tâm tư không trong sáng, muốn leo lên giường ông chủ nên cố ý ngược đãi hoặc để anh tôi ốm đau, ép ba tôi phải về nhà.

Lúc đó anh tôi khóc lóc ầm ĩ, ba lại tưởng nó sợ ba đi lấy vợ mới nên quậy.

Đợi đến khi ba phát hiện bảo mẫu có vấn đề, đuổi đi rồi kiện ra tòa, thì giữa hai cha con đã có vết nứt khó mà hàn gắn.

Ba tôi với mẹ những năm sau này cũng có người quen qua lại, nhưng không tái hôn phần lớn cũng vì tụi tôi.

Chuyện người lớn tôi không quản, Lục Đình Chu muốn làm lành với ba hay không cũng là chuyện của ảnh.

Nhưng nếu ảnh thi đại học không đỗ nổi trường tử tế, thì đó lại là chuyện của tôi.

“Thật ra, ông già nói tao thi không nổi thì cho tao đi du học.”

Lục Đình Chu nói, nhưng trông chẳng có vẻ gì là hào hứng.

Tôi mặt lạnh tanh:

“Ra nước ngoài cũng phải thi IELTS TOEFL nhé, mày học tiếng Anh chưa?”

“…”

Lục Đình Chu lặng lẽ – coi như còn dạy được.

Có hôm tôi bận không kịp qua phòng học trống, thấy Tống Minh Xuyên cũng chịu ngồi giảng bài cho Lục Đình Chu, tôi còn thấy yên tâm hẳn.

Trước đây tôi từng hỏi Tống Minh Xuyên về “ân oán” giữa cậu và Lục Đình Chu.

Cậu ta im lặng một lát, kể hồi lớp 10 hai người học cùng lớp.

Tống Minh Xuyên lúc đó là cán bộ trực ban, chuyên ghi tên vi phạm với đi trễ ở cổng trường.

Lục Đình Chu không thoát nổi lần nào, nên bị để ý từ đó.

Huống hồ sau này còn xảy ra chuyện “cô gái mình thích lại đi thích đối thủ”.

Thầy chủ nhiệm lớp 8 sau đó còn vui vẻ khoe với thầy tôi chuyện “học sinh cá biệt” thay đổi ngoạn mục.

15

Suốt năm lớp 12, tôi với Tống Minh Xuyên tranh nhau vị trí thứ nhất đến mức “một chín một mười”, khi thì tôi thắng sát nút, khi thì thua tí xíu.

Lục Đình Chu thì điểm số từ từ tăng lên.

Sau này mấy đứa biết chúng tôi hay học trong phòng trống buổi tối hoặc cuối tuần, bắt đầu cũng kéo qua thỉnh thoảng còn hỏi bài.

Cái phòng đó càng lúc càng đông vui.

Điều khiến tôi bất ngờ là Lục Đình Chu với Thôi Kỵ Tuyết thật sự cắt đứt hẳn, còn xóa luôn liên lạc.

Thôi Kỵ Tuyết sau đó học hành chập chờn, điểm lên xuống thất thường.

Còn Lục Đình Chu thì từ hơn ba trăm điểm lên hơn bốn trăm, đến học kỳ hai lớp 12 thì vọt hẳn lên năm trăm.

Vì học, ảnh cũng bỏ luôn tật trốn tiết, đi trễ về sớm.

Làm tôi nhìn mà mát lòng mát dạ.

Nghĩ sau này có khi tôi nên làm giáo dục, mở trung tâm gì đó cũng được.

Tết năm đó, Lục Đình Chu nhuộm từ vàng sang… xanh.

Sáng loáng chói mắt, quay lưng một phát bị giáo vụ túm cổ lôi vào văn phòng dạy dỗ – mà cũng vô ích.

Ba tôi chuyển cho tôi một khoản tiền khá lớn gọi là “tiền tiêu vặt”.

Tôi kể với Lục Đình Chu, anh nghe xong cười khẩy:

“Nhiều ghê, chia luôn phần tao cho mày xài. Tới lúc tao cần tiền thì phải mở miệng xin mày.”

“…”

Anh lại lẩm bẩm:

“Ổng tưởng tao mấy năm nay không có tích lũy chắc? Không lẽ tao không biết hỏi má tao sao?”

Tôi hỏi:

“Cho mày nửa, lấy không?”

“… Lấy.”

Anh còn xúi bậy:

“Mày nói với ổng tiền không đủ xài đi, bắt ổng chuyển thêm. Mày vừa đứng nhất khối mà, ổng cho chắc luôn.”

“…”

Tống Minh Xuyên rảnh rỗi còn hỏi tôi:

“Sau này muốn thi trường nào?”

“Đợi coi điểm đã rồi tính.”

Thấm thoắt đã tới tháng 6, Lục Đình Chu nhuộm lại đen để đi thi.

Lần đầu gặp lại suýt tôi nhận không ra.

Mạnh Thời Vân đứng bên xuýt xoa:

“Anh mày trước giờ bị cái đầu vàng dìm nhan sắc đấy, tóc đen nhìn đẹp trai phết. Giống anh em sinh đôi ghê.”

Ba ngày thi trôi qua trong chớp mắt.

Về nhà tôi ngủ li bì luôn.

Dậy thì thấy Lục Đình Chu cũng đang ngồi trong nhà.

Ảnh bảo:

“Hôm qua lớp tụ tập uống, về máu lên não, khui luôn mấy chai rượu xịn của ông già. Nay qua trốn bớt.”

“…”

Cũng coi như hiếu thảo phết.

Hè năm đó ba mẹ tôi đều cho tiền đi du lịch tốt nghiệp.

Tôi, Lục Đình Chu, Tống Minh Xuyên với Mạnh Thời Vân hẹn nhau đi luôn.

Lục Đình Chu lườm tôi:

“Mày rủ bạn cùng bàn thì thôi đi, rủ thêm nó làm gì?”

Tống Minh Xuyên bình thản:

“Tôi cũng dạy cậu mà. Một ngày làm thầy, cả đời….”

Chưa kịp dứt câu thì ăn ngay cái bạt tai:

“Xí! Mày còn dám nổ nữa là tao đấm đó.”

Cả chuyến đi cãi cọ chí chóe, nhưng từ nam chí bắc đều vui và đáng nhớ.

Ngày có điểm thi, bọn tôi vẫn đang trên đường đi chơi.

Mạnh Thời Vân từ tối hôm trước đã run.

Sáng ra gần giờ công bố, cả đám chọn quán ăn dừng lại ngồi chờ, vừa ăn vừa nôn nóng.

“Tao mà rớt chắc tao xách đồ về quê luôn quá…” Mạnh Thời Vân chắp tay khấn trời.

Mấy đứa còn lại cũng chẳng buồn ăn.

Lục Đình Chu cũng dán mắt vào điện thoại, tặc lưỡi:

“Thi mà tạch thì chỉ còn nước đi du học thôi.”

Cái kiểu khoe ngầm này làm Mạnh Thời Vân nắm chặt tay tức tối.

Cuối cùng, điểm thi cũng cập nhật.

Mạnh Thời Vân nhìn điểm mình rồi ôm miệng hét lên:

“642 điểm! Ổn rồi, ổn rồi!”

Lục Đình Chu rít một hơi, ra vẻ vô tình:

“Sao chỉ có 578 vậy á—”

Nghe thì khiêm tốn mà nghĩ lại – từ hơn ba trăm lên 578 trong một năm – đúng là biết diễn.

Chỉ còn điểm của tôi với Tống Minh Xuyên chưa hiện ra.

Chờ mãi, cuối cùng điện thoại cũng hiện lên hai chữ “bị ẩn”.

16

“Ôi đệt, hai người được ẩn điểm luôn á!” Mạnh Thời Vân kích động.

Lục Đình Chu giơ điện thoại chụp màn hình tôi:

“Chờ đi, lát tao lấy kết quả của mày để đòi ông già thêm tiền nữa.”

“…”

Ngay sau đó, điện thoại tôi đổ chuông.

“Chào bạn Diệp Cẩm Hòa, chúng tôi gọi từ phòng tuyển sinh của trường B Đại…”

Vừa cúp máy xong, điện thoại Tống Minh Xuyên cũng reo lên.

Ngày hôm đó, hai đứa tôi thay phiên nhau nhận cuộc gọi từ các trường.

Biết mình là thủ khoa tỉnh, tôi sung sướng quá trời, ôm từng đứa một.

Tới lượt Tống Minh Xuyên thì cười khúc khích:

“Xin lỗi nhé, lần này lại cao điểm hơn cậu.”

Cậu ta cũng cười:

“Chúc mừng.”

Bên cạnh Lục Đình Chu gào lên tức tối:

“Nè nè nè hai người tính ôm nhau tới khi nào đấy? Thôi được rồi đấy!”

Mạnh Thời Vân kéo tay anh tôi:

“Anh đừng phá nữa, để tôi còn gặm cẩu lương chứ!”

“…”

Hôm sau, bọn tôi dừng hẳn chuyến đi, mua vé máy bay về gặp người của các trường.

Năm đó, trường Nhất Trung ở Hoài Thành thật sự nở mày nở mặt.

Thủ khoa và á khoa đều là học sinh trường mình.

Không chỉ mấy ông phòng tuyển sinh, mà cả đài truyền hình cũng sẵn sàng phỏng vấn.

Lúc điền nguyện vọng đúng kiểu hỗn loạn, tới khi mọi thứ xong xuôi rồi vẫn cứ thấy như mơ.

Mở điện thoại lướt thấy bài đăng của Lục Đình Chu:

【Em gái tôi – Thủ khoa tỉnh】

Ba mẹ tôi còn vô thả tim.

Ba tôi thì đăng sau, tiêu đề là:

【Điểm thi đại học của con】

Khác cái là ông cho luôn cả điểm của Lục Đình Chu vào.

Mẹ tôi thì đăng còn sớm hơn, hôm điểm ra đã khoe rồi.

Bạn bè bà ai nấy khen bà mát tay nuôi con.

Lục Đình Chu gọi điện chửi um lên:

“Mày nói xem lão già có phải cố tình không? Đăng điểm tao làm gì, nhìn cái cách chênh lệch hơn trăm điểm, quê chết mẹ!”

Tôi cười hì hì:

“Hay tao bảo ba đăng luôn điểm hồi đầu năm lớp 12 với điểm thi của mày lên? Cho mọi người thấy mày tiến bộ khủng cỡ nào.”

“… Ờ ha. Nhưng chắc lão già sẽ bị đám bạn có con đang chuẩn bị thi gọi điện hỏi nát máy, hỏi tao học lò nào, thầy nào.”

Tôi cười sặc.

“Nhớ cảm ơn Tống Minh Xuyên đi. Ổng cũng kèm mày học đấy.”

“Biết rồi biết rồi.”

Tối đó, Lục Đình Chu nhắn cho tôi một ảnh chụp màn hình.

Là đoạn chat với Tống Minh Xuyên.

Anh tôi ậm ừ cảm ơn xong, bên kia vài phút sau mới nhắn lại:

【Không cần cảm ơn, nên làm mà】

Ngay sau đó, tin nhắn tiếp theo của Lục Đình Chu gửi cho tôi:

“Nên làm là sao? Là sao hả!”

“…”

17

Cuối cùng Lục Đình Chu cũng được vào một trường khá ổn.

Mạnh Thời Vân cũng đậu nguyện vọng mơ ước.

Mười năm không gặp, nghe giọng Lục Đình Chu cũng thấy lạ lạ.

Tuy khác chuyên ngành, nhưng bọn tôi vẫn gặp nhau nhiều.

Chiều nào rảnh là hẹn nhau ra thư viện, mỗi đứa ôn bài riêng, lâu lâu còn bàn luận chéo.

Một ngày nọ tôi sực nhớ chuyện cũ, cười nói với Tống Minh Xuyên:

“Nói thật nha, nếu tôi không chuyển về học, thì cậu chính là thủ khoa rồi đó.”

Tống Minh Xuyên sau khi thi xong dường như còn cao thêm chút nữa.

Cậu cúi đầu nhìn tôi, khẽ cười:

“Không được. Nếu cậu không chuyển về, lúc bị anh cậu chặn ở góc đường, lấy đâu ra cô hiệp nữ ra tay cứu giúp?”

“Anh tôi có đánh cậu thật đâu…”

Tôi vừa nói dở thì Tống Minh Xuyên tiếp luôn:

“Sắp đánh thật rồi đấy.”

Cậu cười, ánh mắt cong lên như có cả dải ngân hà, nhìn tôi chằm chằm.

Bàn tay cậu nắm lấy tay tôi, siết lại chầm chậm:

“Nếu anh cậu muốn đánh tôi thật, lúc đó cũng sẽ có hiệp nữ cứu không?”

Gương mặt đẹp trai kia áp sát lại gần, tôi muốn trốn mà chân mềm nhũn.

“… Chắc là có.”

Lục Đình Chu mà biết tôi và Tống Minh Xuyên quen nhau thì nổi điên gọi điện:

“Tao biết ngay thằng đó không có ý tốt mà! Phòng này phòng kia mà mày vẫn đổ à! Nó không phải thứ tốt đẹp gì đâu!”

“Anh à, lỡ em bị mê hoặc mất rồi thì sao?”

“Diệp Cẩm Hòa! Định lực của mày đâu rồi!”

Không còn.

Anh yên tâm đi.

Em chỉ giả vờ bị cậu ta làm cho mê mệt thôi.

Đó chỉ là một phần trong kế hoạch của em.

Ngoại truyện (diễn biến tâm lý của Tống Minh Xuyên)

Đối với Diệp Cẩm Hòa:

Nữ hiệp → Nữ hiệp thông minh → Nữ hiệp mắt kém → Nữ hiệp yêu thương anh trai (hóa ra là em gái ruột của hắn) → Crush → Bạn gái.

Đối với Lục Đình Chu:

Thằng dở hơi → Ồn ào chết tiệt → Anh vợ.

(Hết truyện

Báo cáo