Chương 7 - Anh Trai Tôi Là Thằng Tóc Vàng
Người xoay đầu tiên là Thôi Kỵ Tuyết vì buổi này lập ra để cô ta thư giãn.
Kết quả chai xoay vòng mấy lượt rồi dừng ngay trước mặt tôi.
Tôi nhướng mày.
Xung quanh reo hò rộ lên.
Thôi Kỵ Tuyết cười nhẹ:
“Vậy đi Diệp Cẩm Hòa, cậu đưa điện thoại đây. Tôi chọn một người trên WeChat xem đoạn chat trong một tuần gần nhất, cho mọi người coi nhé?”
Tôi nhướng mày – chơi cả chiêu lục lọi riêng tư hả.
Tôi đưa điện thoại ra.
Chẳng biết Thôi Kỵ Tuyết định lục tin nhắn với ai, nhưng ngay lúc đó có tin nhắn mới nhảy lên.
Cô ta nhìn thấy, mặt biến sắc, theo phản xạ bấm vào luôn.
Tin của Tống Minh Xuyên.
Mọi người cứ nhìn điện thoại tôi chằm chằm.
Nụ cười trên mặt Thôi Kỵ Tuyết cứng ngắc:
“Tống Minh Xuyên hẹn cậu ngày mai làm gì vậy?”
“Cái gì? Tống Minh Xuyên hẹn hả?” Bên cạnh có đứa còn sốc hơn, “Tao biết ngay thằng đó không tử tế mà!”
Tôi buồn cười đáp:
“Ủa, đó là câu hỏi khác rồi.”
Tới lượt tôi xoay.
Tôi xoay xoay cái chai trong tay, thả xuống cho nó lăn mấy vòng rồi dừng lại – chỉ đúng ngay Thôi Kỵ Tuyết.
Xung quanh la ó dữ hơn.
Tôi mỉm cười nhìn cô ta:
“Vậy đi, tôi muốn xem album ảnh của cậu, cũng chỉ trong một tuần gần nhất. Tôi chỉ xem, không chuyền cho ai cả. Ok chứ?”
Thôi Kỵ Tuyết không hiểu tôi giở trò gì nhưng vẫn đưa điện thoại ra.
Cô ta tự tin điện thoại mình không có gì lộ liễu.
Tôi liếc sơ – đa phần là ảnh tự sướng.
Nhưng tôi vốn chẳng hiền.
Trước mặt mọi người, tay tôi thoăn thoắt mở mục “Mới xóa gần đây”.
Vừa liếc thấy, tôi liền mở to ra.
Rồi đưa luôn cho ông anh vàng chóe của mình:
“Nè, anh không muốn biết ai chụp hình tố cáo tụi mình hả?”
Trên màn hình rõ mồn một mấy tấm hình bị gửi tố cáo – chỉ khác là trong album của Thôi Kỵ Tuyết còn nguyên Tống Minh Xuyên đứng bên cạnh chưa bị crop.
13
Thôi Kỵ Tuyết hiểu ngay tôi định làm gì, nhưng không kịp cản.
Cô ta hét lên:
“Diệp Cẩm Hòa! Cậu chơi không đúng luật!”
Tôi nhếch môi:
“Ủa, mấy tấm ảnh này dù trong mục xóa gần đây cũng chưa quá một tuần nha, đâu có sai luật?”
“Với lại, giờ vấn đề có phải luật với không luật nữa không? Cậu tính giải thích mấy tấm này thế nào?”
Bên cạnh tôi, Lục Đình Chu bỗng cứng người, mặt từ sửng sốt chuyển sang lạnh tanh.
Thôi Kỵ Tuyết đã nhào tới giật lại điện thoại của mình, nhưng vừa nhìn vẻ mặt anh tôi, cô ta vội vàng nói:
“Anh ơi, nghe em giải thích đã…”
Lục Đình Chu cụp mắt nhìn cô ta:
“Cho nên, chính em chụp mấy tấm hình của anh với Diệp Cẩm Hòa, rồi in ra bỏ vào văn phòng giáo vụ?”
Mọi người xung quanh nghe vậy liền nhận ra có gì đó không ổn.
Một thằng đàn em của Lục Đình Chu lỡ miệng kêu lên:
“Không thể nào? Thôi Kỵ Tuyết, là mày hả? Anh Lục đối với mày tốt vậy mà mày làm ra chuyện này á?”
“Đúng đấy, tại sao vậy?” Tôi cũng không ngại châm dầu vào lửa, “Không yêu được thì thôi chứ, người ta cũng tặng quà cho bao nhiêu rồi, còn suốt ngày gọi ‘anh’ ngọt xớt, làm em kết nghĩa mà đi tố cáo? Ảnh chụp còn cắt luôn Tống Minh Xuyên ra cho sạch sẽ, sợ cậu ta bị vạ lây à?”
Giọng tôi chẳng có chút khách khí nào.
Chỉ thấy cô ta lập tức đỏ mặt gào lên:
“Còn không phải vì mày! Mày thì sao? Một bên câu dẫn Tống Minh Xuyên, một bên còn câu luôn Lục Đình Chu,凭什么 bọn họ đều vây quanh mày?”
Ồ, vui thật.
Tôi cười nhìn cô ta:
“Ủa, mày làm được thì người khác không được à?”
Xong xuôi, tôi quay sang nói với anh tôi:
“Tôi đi trước đây, anh tự xử lý đi.”
Tôi đi được hơn chục mét, phát hiện Lục Đình Chu không nói tiếng nào mà lặng lẽ đi theo.
“Anh tính tiễn tôi về à?”
Anh nhướng mày nhìn tôi:
“Không ở lại nghe cô em kết nghĩa khóc lóc nữa hả?”
“…”
Một lúc lâu sau, Lục Đình Chu mới lầm bầm:
“Thật ra tao cũng biết cô ta không thật lòng, nhưng thích một người thì muốn người ta vui. Chẳng lẽ vì cô ta thích người khác mà tao không được thích sao?”
Tên anh tôi – vàng chóe mà còn si tình – đúng là cũng không cần người ta phải hoàn hảo.
“Thế sao còn đi ra với tôi?”
“… Tao không ngại đối xử tốt, mua quà, cũng không ngại cô ta thích người khác. Nhưng ít ra tao nghĩ tụi tao là bạn. Nếu cô ta ghen đến mức đi tố cáo, thì rõ ràng không coi tao là bạn. Tao đâu phải thằng ngu.”
Tôi cạn lời.
Anh tôi, cái thằng vàng chóe này, mà đi chơi trò yêu trong sáng cơ đấy.
Trên đường về, Lục Đình Chu cứ mang theo cái vẻ “thất tình” âm u.
Đến cổng nhà tôi, anh ta lại đột ngột nhớ ra:
“Ê, Tống Minh Xuyên hẹn mày làm gì thế? Nó cũng không phải người tốt, mày tránh xa nó ra chút coi.”
Quả nhiên, có đứa em gái dính với kẻ mình ghét thì đến buồn cũng không kịp.
“Anh đoán đi.”
“Hả? Diệp Cẩm Hòa, mày nói rõ đi!”
“…”