Chương 5 - Anh Trai Tôi Là Thằng Tóc Vàng

Buổi chiều muộn, tôi tìm thấy Tống Minh Xuyên trong phòng học trống mà tụi tôi hay lui tới.

Cậu ta đang im lặng cúi đầu làm bài.

“Tống Minh Xuyên, nhắn tin cho cậu mà sao cậu không trả lời vậy?” Tôi cười hì hì sáp lại gần.

Cậu ấy nhìn lên, rõ ràng không muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu, giọng bình thản trách móc:

“Cậu lợi dụng tôi.”

“Ai ya, chuyện học hành mà gọi là lợi dụng hả?” Tôi chống cằm cười, “Mình không phải mấy hôm nay vẫn học với nhau vui vẻ sao? Hỗ trợ nhau cùng tiến bộ chứ gì.”

Tống Minh Xuyên liếc ra cửa sổ:

“Lục Đình Chu tới rồi.”

Lời vừa dứt, ông anh vàng chóe của tôi đã hùng hổ ôm đống đề thi xông vào.

Chuyện này tôi đoán trước rồi.

Dù mới nối lại liên lạc chưa lâu, nhưng tính anh tôi quá dễ đoán.

Anh ta coi Tống Minh Xuyên là “tình địch”, sao chịu để tôi với cậu ta thân thiết?

Chỉ cần tôi với Tống Minh Xuyên ngồi cùng, buổi phụ đạo tự nhiên anh ta cũng phải mò đến.

9

“Không phải nói mày kèm cho tao học à?” Lục Đình Chu nhìn Tống Minh Xuyên đầy địch ý. “Tao tới rồi, đuổi nó đi.”

“Không được.”

“Tại sao?” Anh ta trừng mắt nhìn tôi rồi nhìn Tống Minh Xuyên.

Tôi nhún vai:

“Đây không phải chỗ riêng của anh, người ta muốn ngồi đây thì ngồi, anh tính đuổi ai?”

“…”

“Vậy chúng ta đi chỗ khác.”

“Cũng không.” Tôi lại ngồi xuống ghế, cười tủm tỉm. “Tôi thích ngồi đây với cậu ấy.”

Tống Minh Xuyên: “…”

Lục Đình Chu trưng ra bộ mặt tức giận mà bất lực, cuối cùng cũng kéo ghế ngồi cạnh tôi, suốt buổi cứ trừng trừng nhìn Tống Minh Xuyên như muốn đuổi bằng ánh mắt.

Nhưng Tống Minh Xuyên quen rồi, chẳng buồn để ý.

Lúc cho Lục Đình Chu làm bài, tôi tranh thủ với Tống Minh Xuyên bàn về mấy câu khó.

Lục Đình Chu bực mình chen vào:

“Giải bài thì giải, hai người cần dính sát thế không?”

Tống Minh Xuyên lười nhìn, giọng đều đều:

“Không thì anh làm đi?”

Anh tôi nhìn đề xong, ngu ngơ hỏi:

“Đây không phải đề Toán sao? Sao nhìn như tiếng Anh vậy?”

“…”

Tôi nhìn anh mà thương hại:

“Anh học tử tế giùm cái.”

Đúng như tôi tính, Lục Đình Chu sợ tôi bị Tống Minh Xuyên “lừa gạt”, nên hễ rảnh là canh tôi học.

Nhờ vậy mà mớ kiến thức tôi cũng nhét vào đầu anh được một mớ.

Thậm chí đám đàn em của anh còn than phiền:

“Anh Lục dạo này bỏ tụi em luôn rồi.”

Cuối tháng 10, có hôm Tống Minh Xuyên bị thầy gọi đi làm việc, phòng học trống chỉ còn tôi với Lục Đình Chu.

Anh còn bày đặt vắt chân, ngửa đầu hít sâu:

“Thấy chưa, không có ai kia không khí tự nhiên trong lành hẳn ra.”

Ngay sau đó, ở cửa vang lên giọng dữ dằn:

“Mấy đứa lớp nào đấy, nam nữ ở đây làm gì?”

Tôi giật mình quay lại, nhìn thấy giáo vụ.

Giáo vụ vừa nhìn rõ mặt tôi với Lục Đình Chu thì trợn mắt gào:

“Lục Đình Chu! Lại là cậu!”

Thật khó tin có một ngày tôi với anh ruột bị giáo vụ bắt quả tang ngay phòng học trống vì nghi… yêu sớm.

Trong văn phòng, tôi và Lục Đình Chu đứng cạnh nhau.

Anh tôi vốn bị mắng quen rồi nên không hoảng, còn liếc sang tôi nói:

“Thầy ơi, bọn em không yêu sớm gì đâu, nó là em gái em.”

“Em gái?” Giáo vụ chỉ thẳng mặt tôi, nổi giận:

“Cậu lòi đâu ra đứa em gái lớn tướng thế này? Tôi còn không biết cậu à? Cậu cả ngày nhận người ta làm em trai em gái, thư tố cáo tôi còn để trên bàn đây này!”

“Thư… thư tố cáo?” Lục Đình Chu ngớ ra.

Anh nhìn thấy luôn cả phong bì và mấy tấm hình bên trong.

Trong ảnh là tôi với anh, tay khoác vai nhau nhìn cực kỳ “thân thiết”.

“Bằng chứng rành rành như vậy còn chối à?” Giáo vụ giận tím mặt.

“…”

Lục Đình Chu thì xưa nay khoác vai người khác quen rồi. Tôi là em ruột, nên khoác vai cũng chẳng nghĩ gì.

Kết quả bị lôi lên văn phòng giáo vụ.

Tôi lặng lẽ liếc anh mình, ánh mắt rất “thâm sâu”.

Bên tai là tiếng giáo vụ tức đến run giọng:

“Quá tệ! Phải mời phụ huynh lên!”

10

Lục Đình Chu trưng ra vẻ mặt “chết thì chết”, hạ giọng cười khẩy với tôi:

“Lão Lục (ba mình) cả năm ở đâu chẳng biết, gọi ổng lên được thì tao thua luôn.”

“…”

Đúng lúc đó, mẹ tôi – bà Diệp – cũng đang bận công tác.

Giáo vụ gọi cho hai giáo viên chủ nhiệm xin số liên lạc.

Đầu tiên gọi mẹ tôi – quả nhiên bà còn đang ở tỉnh ngoài, về không kịp.

Đến số thứ hai, giáo vụ nói điện thoại như mắng vốn:

“Chuyện này nghiêm trọng lắm đấy! Phụ huynh mau tới ngay!”

Trong khi Lục Đình Chu vẫn ngồi vênh mặt tưởng ông già không tới được, thì đầu dây bên kia đáp:

“Được, tôi sẽ tới ngay.”

“?”

Lục Đình Chu sững người một chút, tôi cũng chết lặng.

Trong lúc chờ đợi, tin đồn “tôi với Lục Đình Chu bị bắt vì yêu sớm” đã lan đầy trường.

Không lâu sau, trong phòng giáo vụ xuất hiện một vị khách không mời.

Tống Minh Xuyên.

Cậu ấy đi thẳng tới trước mặt giáo vụ, nói:

“Thầy ạ, bình thường em cũng hay học cùng Diệp Cẩm Hòa và Lục Đình Chu, em có thể làm chứng họ không hề yêu sớm.”

Nhưng lời của học sinh giỏi lúc này lại không còn giá trị.

“Em đừng bênh họ nữa, chuyện này không liên quan đến em, mau về lớp học đi.” Giáo vụ gạt phắt.

Ngoài cửa văn phòng vẫn có mấy đứa học sinh hóng chuyện lén nhìn, nhưng không dám vào, cứ lảng vảng đến khi chuông báo tiết tự học buổi tối vang lên mới chịu rút.

Chỉ có Tống Minh Xuyên vẫn không đi.

Cậu ấy nhất quyết muốn đứng ra làm chứng cho tôi và Lục Đình Chu.

Vì là học sinh giỏi nên thầy giáo vụ với mấy thầy khác cũng ngại không làm căng với cậu ta.

Cuối cùng, cửa văn phòng mở ra, bước vào là một người đàn ông mặc vest chỉn chu.

Ông ấy bước vào với dáng vẻ cực kỳ nghiêm nghị, duy chỉ có Lục Đình Chu bên cạnh tôi là hừ lạnh một tiếng.

Tôi cũng ngẩng đầu nhìn.

Thật ra ấn tượng của tôi về cha đẻ đã rất mờ nhạt.

Ngày xưa ba mẹ chia tay không vì lỗi lầm gì to tát, chỉ đơn giản là bất đồng định hướng tương lai mà không ai chịu nhường.

Là con cái, tôi không thể trách ai.

Chỉ là, vai trò “người cha” này trong cuộc đời tôi đã vắng mặt nhiều năm, cũng như “người mẹ” từng vắng mặt với Lục Đình Chu vậy.

Ông “Lão Lục” mà Lục Đình Chu hay gọi, thực ra nhìn cũng chẳng già, ngược lại là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ bảnh bao, có khí chất.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi với Lục Đình Chu mặt mũi không tệ, đúng là được di truyền từ cả ba lẫn mẹ.

“Chào thầy, tôi là ba của Lục Đình Chu, Lục Kiều.”

Giáo vụ cuối cùng cũng thấy có phụ huynh thật, lập tức tuôn ra một tràng:

“Chào anh Lục, cuối cùng cũng gặp được anh. Tôi trước giờ muốn mời anh tới bàn chuyện của Lục Đình Chu… Anh xem, chuyện nó nhuộm tóc, xỏ khuyên tai tôi còn có thể coi là cá tính riêng, nhưng nó lớp 12 rồi mà yêu sớm, còn đi tán luôn đứa đứng đầu khối…”

Nói tới đây, ánh mắt Lục Kiều cũng quét qua tôi.

Tôi chạm mắt ông ấy, dường như trong gương mặt đó vẫn còn sót lại nét thân quen của người cha thời thơ ấu.

Người từng cõng tôi và anh trai trên vai, cho chúng tôi nhìn ngắm thế giới cao hơn.

“Ba.” Tôi khẽ gọi.

Cả phòng đột ngột im phăng phắc.

Ngay cả thầy giáo vụ cũng ngớ ra, đang mắng thì khựng lại.

Sau một lúc, thầy cau mày nhìn tôi:

“Bạn Diệp, em gọi ai?”

Bên cạnh tôi, Lục Đình Chu nhướng cằm chỉ qua:

“Ảnh đó.”

“Giới thiệu chút, Diệp Cẩm Hòa, em gái sinh đôi của tôi, cùng ba cùng mẹ.”

Đọc tiếp

Báo cáo