Chương 4 - Anh Trai Tôi Là Thằng Tóc Vàng

7

Lục Đình Chu lại cúp tiết.

Không chỉ trốn tiết ở trường, mà còn trốn luôn buổi học phụ đạo của tôi.

Tôi mặt tối sầm, nhắn tin cho hắn – không trả lời.

Bạn cùng bàn, Mạnh Thời Vân, nhìn tôi định nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được:

“Cẩm Hòa, cậu với Lục Đình Chu rốt cuộc là sao vậy?”

“Sao là sao?”

Mạnh Thời Vân rất nghiêm túc:

“Tôi khuyên cậu đừng tốn công vào người đó nữa. Anh ta thích Thôi Kỵ Tuyết lớp 1, tôi vừa nghe nói anh ta cúp tiết để chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho cô ta đấy.”

Ra là hôm nay sinh nhật Thôi Kỵ Tuyết.

Hay lắm.

“Cẩm Hòa, cậu cười gì vậy?” Mạnh Thời Vân có hơi sợ, “Cậu cười nhìn ghê ghê ấy.”

“Không có gì.” Tôi mỉm cười.

Giờ tự học buổi tối, tôi cầm đề lên văn phòng hỏi thầy dạy Lý.

Vừa tới nơi đã thấy phía trước cũng có người hỏi bài.

Nhìn còn quen mặt.

Tống Minh Xuyên vừa gật đầu nói:

“Em hiểu rồi, cảm ơn thầy.”

Ngay sau đó, tôi cũng đưa đề tới.

“Sao lại là câu này nữa? Hai đứa bị cùng một bài làm khó à?” Thầy Lý cười, “Minh Xuyên, em giảng cho bạn Cẩm Hòa đi, xem em nắm vững chưa.”

“Được ạ.”

Trong văn phòng, tôi kiếm được một bàn trống, còn lôi thêm cái ghế.

Giọng Tống Minh Xuyên vang lên, trong trẻo dễ nghe.

“Hiểu chưa?” Cậu ấy hỏi.

Tôi gật đầu, thừa dịp không ai để ý bèn hạ giọng hỏi:

“Cậu còn nhớ tôi không?”

“Nhớ. Diệp Cẩm Hòa, gặp rồi.” Cậu ấy đáp.

Tôi không rõ là cậu ta nói vụ bị Lục Đình Chu chặn đường, hay vụ tôi giành hạng nhất tháng trước, hoặc cả hai.

“Cậu bình thường học ở đâu vậy? Lớp? Nhà?” Tôi thăm dò.

“Cậu hỏi làm gì?”

“Không gì. Chỉ là cậu học Lý giỏi hơn tôi, nên tôi muốn biết cách học của cậu thôi.” Tôi thản nhiên đề nghị, “Tôi muốn học cùng cậu, hai bên hỗ trợ nhau, cậu thấy sao?”

“Cậu không phải…” Cậu ấy ấp úng.

“Tôi làm sao?”

“… Không có gì, tùy cậu.”

“Tùy cậu” chính là đồng ý rồi.

Tôi đưa giấy nháp qua cười tươi:

“Vậy viết số cậu vào đây đi, tôi về sẽ add.”

Tống Minh Xuyên nhìn tôi mấy giây, rồi cúi đầu viết dãy số xuống.

“Số tôi đó, cậu tìm bằng số này là ra.”

Lục Đình Chu học với tôi thì ba phút nhiệt tình, ba ngày bỏ bê.

Cậu ta quen cái kiểu đó, nên số lần trốn học phụ đạo với tôi càng lúc càng nhiều.

Lúc thì trốn đi net chơi game.

Lúc thì ra ngoài đánh nhau với đám côn đồ.

Lúc thì bận vì Thôi Kỵ Tuyết.

Những lúc ảnh lặn mất tăm, tôi lấy hết thời gian đó đi học với Tống Minh Xuyên.

Trong mắt người khác, tôi với Tống Minh Xuyên giờ ra chơi hay ngồi cạnh nhau giải bài, tan học cùng ra lớp tìm phòng trống tự học, quan hệ ngày càng thân.

Thật ra, thảo luận với cậu ấy nhiều khi mở mang đầu óc thật.

Nói sao nhỉ – kiểu “anh hùng biết anh hùng” ấy.

Trường có căn tin buổi trưa.

Thỉnh thoảng tôi cũng ăn cùng Tống Minh Xuyên.

Mỗi lần vậy mấy bạn cùng bàn xung quanh nhìn chúng tôi đầy ẩn ý.

“Nghe nói hôm nay món sườn kho ngon lắm, cậu nếm thử đi.” Tôi gắp cho cậu ta một miếng.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, lại lộ ra vẻ muốn nói lại thôi.

Tôi nhướng mày:

“Sao? Tôi chưa ăn mà.”

“…Không có gì.”

Bỗng nhiên rầm – cái khay cơm kim loại nện xuống bàn.

Tôi quay đầu lại, đụng ngay ánh mắt đầy giận dữ.

“Diệp Cẩm Hòa, sao mày lại ngồi chung với nó?” Lục Đình Chu gằn từng chữ.

Động tĩnh này hơi to, mấy người xung quanh cũng quay sang nhìn.

Tôi ra hiệu cho Lục Đình Chu ngồi xuống:

“Anh dọa người ta rồi đấy.”

Lục Đình Chu mặt đen sì ngồi xuống cạnh tôi, mắt nhìn chằm chằm Tống Minh Xuyên đối diện, chờ tôi giải thích.

8

“Chẳng phải dạo này anh bận à? Tôi với Tống Minh Xuyên tiện thì học cùng nhau thôi, anh thấy có vấn đề gì không?” Tôi hỏi.

Lục Đình Chu:

“…”

Tống Minh Xuyên liếc tôi rồi nhìn Lục Đình Chu một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.

Ngay lúc đó, bên cạnh cậu ta bỗng có người đặt khay cơm xuống.

Tôi ngẩng lên, nhướng mày.

Cô gái đối diện nhìn Tống Minh Xuyên, nhẹ giọng hỏi:

“Tống Minh Xuyên, tôi ngồi đây được không?”

Tống Minh Xuyên:

“Tùy cậu.”

Thế là ngay trước mặt Lục Đình Chu, Thôi Kỵ Tuyết ngồi xuống.

Cô bạn cùng trường này cũng thuộc dạng “nổi tiếng”, ánh mắt nhìn Tống Minh Xuyên rõ ràng có chút ngại ngùng, thấp thỏm.

Lục Đình Chu thì mở miệng giới thiệu luôn:

“Diệp Cẩm Hòa, đây chính là Thôi Kỵ Tuyết mà anh kể với mày đấy.”

Giọng anh ta nghe không vui, không biết là khó chịu với tôi hay với Tống Minh Xuyên.

Tôi cười tươi chào:

“Chào cậu nhé, bạn Thôi.”

“Chào cậu, bạn Diệp.”

Ánh mắt Thôi Kỵ Tuyết nhìn tôi có chút ý vị sâu xa:

“Nghe nói bạn Diệp mới chuyển về chưa đầy một tháng mà đã thân được với anh tôi và bạn bè lớp 1 chúng tôi như vậy rồi.”

Cái “anh tôi” mà cô ta nói, chính là tên vàng chóe đang ngồi cạnh tôi đây.

“…”

Thời buổi này còn có người giành giật làm “em gái kết nghĩa” nữa à?

Tôi cười nhạt:

“Hết cách rồi, nói chuyện hợp nhau mà.”

Tống Minh Xuyên cúi đầu cắm cúi ăn một hồi, bỗng đứng dậy xách khay cơm:

“Tôi ăn no rồi.”

“Tống Minh Xuyên?” Thôi Kỵ Tuyết thấy cậu ấy muốn đi thì theo phản xạ đứng lên, nhưng nghĩ đến tôi và Lục Đình Chu ở đối diện, lại ngại ngần ngồi xuống.

Lục Đình Chu đưa cho tôi một cặp tai nghe mới, giọng bực dọc:

“Nhớ mày bảo làm rớt mất tai nghe, kết quả giờ mày dính chặt với nó vậy mà coi được à?”

Tôi mặt dày nhận luôn đôi tai nghe giá ngàn tệ, trả lời ngọt ngào mà mỉa mai:

“Cảm ơn anh trai nha.”

Kết quả, cô gái đối diện thấy vậy, mắt lập tức đỏ lên:

“Anh không nói là chỉ nhận mình em làm em gái thôi à? Hồi trước anh Linh còn nói anh mua tai nghe cho em, em còn trông mong lắm… hóa ra không phải tặng em…”

Lục Đình Chu há miệng tính giải thích gì đó, nhưng người trong lòng lại đỏ mắt quay người bỏ đi.

Anh ta hoảng lên:

“Tiểu Tuyết, đừng giận mà! Em thích thì anh mua cho em cái khác được chưa…”

Nhưng người ta không thèm nghe.

Anh ta nhìn tôi, miệng định nói gì nhưng tôi cắt lời:

“Cô em Thôi của anh ghen kìa, mau đuổi theo dỗ đi.”

“…”

Báo cáo