Chương 2 - Anh Trai Tôi Là Thằng Tóc Vàng

3

“Không xin lỗi.” Giọng cậu bạn vang lên trong trẻo, không nhuộm vàng tóc nhưng khí thế không kém.

“Mày kính rượu không uống lại muốn uống phạt đúng không?” Lục Đình Chu nghe xong liền bước lên.

Ai ngờ Tống Minh Xuyên chỉ tay về phía cái camera không xa trên tường:

“Bạn Lục, camera kia mới lắp, chắc không hư đâu. Nếu quay được cảnh không hay, cộng thêm mấy lần đi trễ về sớm, trốn tiết của bạn, chắc không chừng bị mời phụ huynh rồi đuổi học luôn.”

Cái gì?

Không chỉ nhuộm vàng, đeo khuyên, chặn đường người ta mà còn hay trốn học đi trễ? Thành tích chắc nát luôn rồi?

Ba tôi nuôi con kiểu gì vậy trời?

Trước khi đi, mẹ còn dặn tôi thế nào? Bảo tôi về đây giữ liên lạc, chăm lo cho anh.

Giờ có thể coi như mẹ chỉ sinh mình tôi được không?

Lục Đình Chu nhìn cái camera còn mới, nghiến răng ken két:

“Họ Tống, ông nhịn mày lâu rồi đó. Hồi lớp 10, lớp 11 mày trực nhật ghi tên tao đi trễ siêng ghê.”

Tống Minh Xuyên lạnh nhạt:

“Có vấn đề gì à?”

Nghe hai đứa này đúng kiểu thù oán chồng chất.

“Biến đi!” Lục Đình Chu phất tay, mất kiên nhẫn.

Giọng hắn đầy bực dọc:

“Đấm nó què luôn rồi cả đám vô đồn hả? Đứa nào thích thì đi mà vô.”

“…”

Hắn nói vậy xong, đám kia cũng đành bỏ đi.

Đi được vài bước lại quay đầu gào:

“Tống Minh Xuyên, mày có phải đàn ông không? Mày tự đi, không dẫn bạn gái mày theo à?”

“?”

Cậu bạn Tống Minh Xuyên quay lại nhìn tôi một cái.

Không biết trong đầu nghĩ gì, nhưng vẫn rất lịch sự hỏi:

“Đi cùng không?”

Tôi lắc đầu.

Thế là cậu ấy thật sự quay lưng đi luôn.

Anh tóc vàng trước mặt liếc tôi một cái, bực bội mắng:

“Con gái bây giờ mày nhìn kiểu gì mà thích được cái loại như nó hả?”

Tôi cười mím môi, gần như nghiến răng:

“Anh à, mình hẹn đi ăn với nhau mà.”

Không ngờ lời vừa dứt, tên vàng lập tức lùi hẳn một bước:

“Ai là anh cô? Ăn nói cho cẩn thận, đừng có bậy bạ!”

Hay lắm, Lục Đình Chu trông cũng có vẻ muốn tự mình cắt đứt quan hệ anh em luôn.

Tôi cố nhịn cơn bực còn sót lại, nói tiếp:

“Hay anh mở điện thoại ra xem đi, không phải chính anh gửi định vị kêu em tới à?”

Thằng đàn em bên cạnh hắn cười hề hề:

“Ghê ghê, anh Lục được nha, con bé này rõ ràng là tìm anh chứ đâu phải bồ thằng Tống Minh Xuyên.”

“Im mồm, nói nhảm cái gì!” Lục Đình Chu quát nó xong mới quay qua nhìn tôi.

“Mày chính là con nhỏ hồi sáng add WeChat tao à? Mày tên gì?”

“…”

Tôi vẫn cười, nhắc khéo:

“Anh thử coi cái ghi chú xác minh đi.”

Anh tôi đúng thật cúi đầu lục tìm, vừa nhìn thấy liền lẩm bẩm đọc ra:

“Diệp Cẩm Hòa… Ai vậy?”

Thằng đàn em bên cạnh còn chêm vô:

“Được á anh Lục, đào hoa ghê, em thấy con bé này cũng không thua gì Thôi Kỵ Tuyết nha…”

Lục Đình Chu ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại hắn, cười mà mặt lạnh tanh.

Hắn còn lẩm nhẩm hai ba lần tên tôi, kiểu như nghe quen lắm mà chưa nghĩ ra.

Bên tai thì đám đàn em đã bắt đầu buôn chuyện.

Lục Đình Chu bỗng dưng lặp lại cái tên tôi mấy lần nữa:

“Diệp Cẩm Hòa… Diệp Cẩm Hòa?”

Ánh mắt hắn nhìn tôi lập tức đầy vẻ sốc, vội vàng vươn tay bịt mồm thằng nhóc đang lải nhải bên cạnh.

4

Mười phút sau.

Tôi với Lục Đình Chu ngồi đối diện nhau trong một quán lẩu gần trường.

Anh tôi nhìn cứ kiểu mất hồn, như vẫn chưa kịp tiêu hóa chuyện cô em gái thất lạc mười năm đột nhiên xuất hiện.

“Vậy… lúc nãy mày tìm tao là cố tình, còn thằng Tống Minh Xuyên kia chỉ tình cờ gặp?”

Tôi gật đầu:

“Em đâu quen cậu ta.”

Lục Đình Chu thở phào:

“Ừ, vậy thì tốt.”

Mười năm không gặp, tình cảm không còn như xưa.

Khoảng cách mười năm khiến hai anh em sinh đôi gần như thành người dưng.

Đến khi nhân viên mang đồ lên, Lục Đình Chu mới mở miệng:

“Tao đâu có biết mày chuyển trường qua đây, mẹ… không nói gì với tao.”

“Mẹ đi công tác rồi. Bà nói sẽ về sớm, chưa kịp nói với anh. Hộ khẩu em vẫn ở Hoài Thành nên phải về đây thi đại học.” Tôi đáp.

Tôi nhìn anh mình, vẫn thấy cái đầu vàng chóe kia cực kỳ chướng mắt.

“Hoài Thành Nhất Trung cho phép nhuộm tóc, xỏ khuyên hả?” Cuối cùng tôi nhịn không nổi hỏi.

“Nội quy thì cấm chứ sao.”

Hả?

“Nhưng nội quy đâu làm gì được tao. Tóc tao nhuộm trên đầu tao thôi mà.” Anh tôi dựa lưng ghế, bộ dạng rất bất cần.

“Mà thật sự đuổi học tao thì còn thú vị.”

“Sao trường không đuổi anh đi luôn cho rồi?”

Lục Đình Chu cười khẩy:

“Ông Lục – tức lão già sinh học ra tụi mình – ổng quyên góp hẳn một tòa nhà cho trường đấy. Mặc dù không nhiều người biết tao là con ổng, nhưng hiệu trưởng biết. Chừng nào tao chưa đập trường, họ sẽ không đuổi tao.”

“Anh với ba quan hệ tệ vậy hả?”

“Ổng lo công việc ổng thì được rồi, cần quái gì con.” Anh nói thẳng tuột, “Cũng may hồi đó mày không bị chia cho ổng nuôi.”**

Ồ.

Đang nói tới đây, tôi cũng tiện thể hỏi thêm:

“À, ba sau này có tái hôn rồi sinh thêm con không? Chứ sao lúc nãy anh còn không nhận ra em là em gái?”

Tên vàng trước mặt cuối cùng cũng lộ chút rạn nứt trên mặt, im lặng một lát rồi lúng túng đáp:

“Không có.”

Tôi còn định hỏi tiếp thì Lục Đình Chu đã nhanh chóng đổi chủ đề:

“Mày học lớp mấy?”

“Lớp 3.”

Mẹ nói giáo viên chủ nhiệm lớp 3 quen biết mẹ, nên mới xin cho tôi vô đó.

“Được rồi, mày đã chuyển tới đây thì sau này có chuyện gì cứ tới tìm tao ở lớp 8, tao lo cho mày.”

Bị một thằng đầu vàng nghiêm túc nói sẽ “lo” cho mình – trong đời tôi đây là lần đầu tiên thấy cảnh đó. Nhưng dẫu sao cũng là anh ruột.

Thôi kệ, nhịn vậy.

Buổi gặp hôm nay thật ra cũng chỉ gọi là làm quen lại, kể chút chuyện cũ.

Tôi muốn hỏi nhiều hơn, như chuyện giữa anh và ba vì sao lại thành ra thế này, nhưng Lục Đình Chu không chịu nói.

Lúc tôi chuyển tới trường này đã gần ba tuần sau khai giảng.

Vì kẹt thủ tục nên mãi không làm xong giấy chuyển trường.

Trường cũ cũng níu kéo tôi dữ lắm.

Nhưng mấy năm nay mẹ đi làm không ổn định, tôi cứ theo mẹ chuyển chỗ suốt, nên muốn thi đại học ở nơi khác cũng hơi rắc rối.

Vừa mới nhập học mấy hôm đã gặp kỳ thi tháng.

Thi ba ngày liền, ai cũng quay cuồng.

Cho đến lúc có điểm, bạn cùng bàn mới của tôi – Mạnh Thời Vân – hét lên một tiếng chói tai:

“Diệp Cẩm Hòa, mày là quái vật hả? Toán mày được 148 điểm á?”

Cô ta là đứa đi xem điểm trước ở văn phòng, hét vậy khiến cả lớp đổ dồn mắt về phía tôi.

“Gì cơ, lớp mình có người thi Toán 148 điểm á?”

Báo cáo