Chương 1 - Anh Trai Tôi Là Thằng Tóc Vàng
Anh trai tôi là một thằng tóc vàng không học hành gì cho ra hồn.
Hôm đó tôi nhắn tin cho anh ấy:
[Anh ơi, tối nay mình đi ăn nhé?]
Anh ấy dùng giọng khí bong bóng siêu “đỉnh” trả lời:
「Em gái nào vậy?」
Hả?
Anh rốt cuộc có bao nhiêu đứa em gái vậy?
1
Tôi với anh là sinh đôi long phụng.
Năm bảy tuổi, ba mẹ ly hôn đến mức thề không qua lại.
Mẹ dẫn tôi đi, quyền nuôi dưỡng anh thì giao cho ba.
Mười năm sau, mẹ tôi sự nghiệp thành công. Vì thi đại học, tôi phải chuyển hộ khẩu về quê để học cấp ba.
Mẹ nhớ con trai mười năm không gặp, tìm đủ cách liên lạc được với anh.
Sau đó bà cũng cho tôi số liên lạc của anh, hi vọng hai anh em bồi dưỡng lại tình cảm.
Biết tin anh học cùng trường với tôi, tôi hí hửng add WeChat anh ấy.
Không ngờ sáng gửi lời mời, chiều anh mới chịu chấp nhận.
Vừa được duyệt tôi đã nhắn ngay:
[Anh ơi, tối nay mình đi ăn nhé?]
Dù là anh em ruột nhưng mười năm không gặp, cũng phải dần dần hâm nóng tình cảm chứ.
Hồi nhỏ hai đứa thân lắm, lúc mẹ đưa tôi đi, cả ba mẹ con khóc đến sưng mắt.
Anh tôi còn nói sẽ kiếm tiền nuôi em, xin ba mẹ đừng tách hai đứa ra.
Nhiều năm không gặp, cũng không biết giờ anh trông thế nào.
Hồi bé bọn tôi còn khá giống nhau.
Cửa sổ chat nhảy lên tin nhắn mới của anh – là tin nhắn thoại.
Tôi bấm nghe, bên kia vang lên giọng khí bong bóng siêu ảo:
「Em gái nào của anh vậy?」
Hả?
Anh có mấy đứa em gái lận?
Tôi đơ người.
Chẳng lẽ ba tôi còn đẻ thêm em gái khác trong mấy năm nay?
Chưa kịp trả lời thì anh đã gửi tiếp một định vị, rồi lại thêm một đoạn thoại:
「Muốn mời anh ăn cơm thì đến đây tìm anh này。」
Tôi nhìn vị trí – ngay gần trường.
Dù gì cũng mười năm không gặp, vừa nghe giọng anh mà tôi hơi bối rối.
Rất xa lạ, tính cách cũng giống như biến thành người khác vậy.
Tôi theo vị trí anh gửi mà đi, đúng giờ tan học, càng đi càng vào chỗ vắng.
Đi ngang qua khúc cua thì gặp hai nam sinh mặc đồng phục giống tôi.
Hai người cười cười nói nói:
“Anh Lục đi chặn thằng rùa con Tống Minh Xuyên rồi. Thằng đó học giỏi tí mà làm giá, ngay cả lúc em gái anh Lục tỏ tình cũng bày ra vẻ chảnh chó, làm hoa khôi trường khóc như mưa. Anh Lục nói phải cho nó biết thế nào là lễ độ.”
“Tống Minh Xuyên còn không thích cả Thôi Kỵ Tuyết, mắt nó cao cỡ nào chứ?”
“Ai biết, mấy thằng mọt sách chỉ biết học. Hoa khôi cũng mắt mù mê trai mọt. Anh Lục thì tốt thế mà, tỏ tình không được còn nhận làm em kết nghĩa, suốt ngày tặng quà. Tôi mà là con gái là tôi đổ rồi.”
“Hahaha mày mơ giữa ban ngày đi…”
Nghe mấy lời tám chuyện này mà khóe miệng tôi giật giật.
Anh trai kết nghĩa cái gì? Rõ là “cún cưng” rồi còn gì!
Tôi tiếp tục đi, vừa cúi đầu nhắn cho anh:
[Anh ơi, em sắp tới rồi, anh đang ở đâu?]
Bên tai bỗng vang lên một câu:
“Tống Minh Xuyên, tôi đi trước đây, cậu cũng về sớm nhé.”
Cái tên này vài phút trước vừa nghe xong, còn có ấn tượng, tôi liền ngẩng lên nhìn.
Ở ngã tư, cậu con trai bị gọi tên vừa vẫy tay chào một người đang đạp xe đi mất.
Còn cậu ấy đeo túi chéo, mặc đồng phục giống tôi, thong thả bước về phía trước.
Cùng hướng với tôi.
Cậu ấy để mái tóc tỉa gọn, ngũ quan sắc nét, đồng phục sạch sẽ phẳng phiu, cả gương mặt như tách biệt hẳn với xung quanh.
Nhìn phát là bị hút mắt ngay.
Ừm… chỉ là học giỏi thôi á?
Hoa khôi trường thích cậu ta chắc không chỉ vì điểm cao đâu nhỉ?
2
Tôi thừa nhận con người sống bằng thị giác.
Vừa thấy rõ mặt cậu bạn kia, cái cán cân trong lòng tôi đã lệch hẳn.
Nhìn cậu trai xinh đẹp sắp bị “đại ca trường” không rõ lai lịch chặn đường, chuyện này sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Do dự mấy phút, tôi quyết định nhanh chân đi theo.
“Bạn Tống.”
Tôi cất tiếng gọi.
Cậu ấy cũng dừng bước, quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt không có biểu cảm gì, chắc nhận ra thật sự không quen tôi nên kiên nhẫn chờ tôi nói tiếp.
“Tôi vừa nghe có người nói sẽ chặn cậu đó, hay cậu đổi đường đi đi?” Tôi chân thành đề nghị.
Nhưng Tống Minh Xuyên chỉ nhìn tôi vài giây, rồi đột nhiên mở miệng:
“Cảm ơn, nhưng chắc cậu nhắc hơi muộn rồi.”
Hả?
Cậu ấy liếc về một hướng, tôi cũng theo phản xạ nhìn sang.
Phía đối diện không xa là một quán net.
Trước cửa quán đứng mấy người, có người mặc đồng phục trường, có người không.
Ở giữa đứng một tên… tóc vàng, mặc đồng phục giống hệt tụi tôi.
Mái tóc vàng chóe cực kỳ chói mắt, tai đeo khuyên, cổ tay với cổ đeo mấy sợi dây bạc sáng loáng, nhìn đúng kiểu dân chơi.
Khi nhìn rõ mặt hắn, tôi khựng lại.
Sinh đôi đúng là có một loại cảm ứng khó nói – nhìn phát tôi biết ngay đó là ai.
Xong đời.
Mười năm không gặp, anh tôi thành thằng tóc vàng.
Tên vàng đó mở miệng cười khẩy:
“Tống Minh Xuyên, không phải nói lên cấp ba rồi thì tập trung học, không yêu sớm hả? Cô bạn bên cạnh cậu là ai đây?”
“Xem ra mấy đứa học giỏi cũng chỉ giỏi mồm thôi nhỉ.”
“…”
Rõ ràng, thằng vàng không nhận ra tôi.
Nhưng đám đàn em bên cạnh nó lại nói:
“Anh Lục, em thấy thằng họ Tống cũng chỉ dựa được mỗi cái thành tích với cái mặt để lừa mấy em thôi. Con bé này nhìn cũng xinh đấy, tất nhiên kém xa hoa khôi trường mình.”
“Học giỏi mà cũng yêu sớm à?”
“Nhưng mà anh Lục này, sao con bé này nhìn giống anh vậy?”
“…”
Tôi mặt không đổi sắc nhưng trong lòng chết lặng.
Ai giống nó chứ?
Tôi muốn đơn phương hủy luôn mối quan hệ anh em này.
Tống Minh Xuyên nhìn mấy người đang từ từ đi tới, mặt vẫn bình tĩnh, không biểu cảm – mà càng vậy lại càng toát ra vẻ ngầu.
Nhân lúc ấy, cậu còn nói với tôi một câu:
“Bạn này, chuyện này không liên quan gì đến bạn, bạn đi trước đi.”
“…”
Cũng không hẳn là không liên quan.
Tôi cũng muốn xem mấy người này định làm gì.
Tên tóc vàng – Lục Đình Chu, chính là anh trai sinh đôi hơn tôi năm phút của tôi, cứ thế đi thẳng đến trước mặt.
Gương mặt vốn có vài phần giống tôi mà bây giờ lại vênh váo như đồ dở hơi.
Hắn còn “yo” một tiếng:
“Tống Minh Xuyên, con nhỏ này cũng trung thành ghê ha, còn không chịu đi.”
Chưa kịp để khổ chủ bên cạnh trả lời, tôi khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm tên trước mặt, hỏi thẳng:
“Anh muốn làm gì?”
Mấy phút trước tôi thật không ngờ cái người bọn họ gọi là “anh Lục” lại là Lục Đình Chu.
Anh tôi – tên tóc vàng – thấy tôi chắn trước mặt người ta, vẫn không nhận ra tôi là ai, còn quay sang nói với Tống Minh Xuyên:
“Tống Minh Xuyên, mày trốn sau lưng con gái luôn à? Nói ra không sợ người ta cười vào mặt mày hả?”
Tống Minh Xuyên mở miệng:
“Các cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Cũng chẳng có gì. Hôm qua mày vừa từ chối tỏ tình của em gái tao, hôm nay tao lại bắt gặp mày đi với con bé khác. Có bạn gái thì dám nhận chứ? Thế mà cũng gọi là đàn ông à?”
Tôi nghe anh mình nói:
“Thế này đi, mày qua nói xin lỗi với Thôi Kỵ Tuyết, nói mày không xứng với nó, tao sẽ bỏ qua cho mày.”
“…”
Ảnh rốt cuộc có bao nhiêu đứa em gái vậy?