Chương 6 - Ánh Sáng Cuối Cùng
7
Không biết từ khi nào Trình Hạo đã đứng phía sau tôi, ánh mắt rơi trên màn hình điện thoại.
Anh không hỏi gì, chỉ bình thản nói:
“Xe đợi sẵn ngoài kia rồi, đi sân bay chứ?”
Tôi cất điện thoại, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt anh—trong đó có điều gì đó tôi không thể đọc được, đang cuộn trào.
“Trình Hạo,” tôi hít một hơi sâu, lấy hết can đảm, “em… có thể đổi vé máy bay được không?”
Anh hơi sững người, sau đó khóe môi cong lên một đường cong rất nhỏ:
“Muốn đến Greenland à? Băng ở đó còn hùng vĩ hơn cả Iceland.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Tôi nhắn cho Cố Diễn dòng cuối cùng:
“Chúc anh sớm bình phục. À, tôi không còn ở Iceland nữa rồi.”
Rồi tôi chặn toàn bộ liên lạc của anh.
Quá khứ như một trận sốt cao kéo dài, giờ phút này, tôi cuối cùng cũng đã hạ sốt.
Trên chuyến bay cánh quạt đến Greenland, tiếng động cơ ầm ầm vang khắp khoang.
Trình Hạo đưa tôi một chiếc tai nghe chống ồn, bên trong phát bản nhạc không lời dịu dàng.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, cùng nhìn biển mây ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Không khí ở Greenland còn lạnh buốt hơn cả Iceland, tầm mắt chạm đâu cũng là băng tuyết trắng xóa.
Chúng tôi ở lại Ilulissat, nơi được gọi là “nhà máy tạo băng lớn nhất thế giới”.
Chúng tôi ngồi thuyền nhỏ len lỏi giữa những khối băng trôi khổng lồ, nhìn ánh nắng chiếu lên từng tảng băng chuyển màu lung linh, lắng nghe tiếng băng sập vang dội như sấm.
“Em sợ không?” Trình Hạo bất ngờ hỏi, con thuyền lắc mạnh do va phải một khối băng.
Tôi lắc đầu, nắm chặt mép thuyền:
“Hơi hồi hộp thôi.”
Anh nhìn tôi, ánh cười hiện rõ trong mắt:
“Anh biết ngay mà. Em vốn không phải kiểu người thích an phận.”
Phải rồi, tôi từng là một cô gái mê leo núi, mê trekking, mê mọi điều chưa biết.
Chỉ là tình yêu đã mài mòn mọi góc cạnh của tôi, khiến tôi lầm tưởng bình yên chính là hạnh phúc.
Tối hôm đó, chúng tôi ở trong một căn lều gỗ nhỏ, bên ngoài lạnh âm hai mươi độ, bên trong lò sưởi đỏ rực.
Trình Hạo lấy từ balo ra một chai whisky, rót cho tôi nửa ly nhỏ.
“Sưởi ấm một chút.”
Chất rượu màu hổ phách lướt qua cổ họng, mang theo dòng ấm nóng lan khắp cơ thể.
Dưới tác động của cồn, tôi cuối cùng đã kể lại câu chuyện giữa tôi và Cố Diễn như thể đang nói về một người khác.
Từ những ngày yêu cuồng nhiệt thời đại học, đến những nghi kỵ khi đi làm, rồi đến cú đẩy định mệnh trong thang máy.
Trình Hạo vẫn yên lặng lắng nghe, không chen ngang, không phán xét.
Chỉ đến khi tôi nói xong, anh mới giơ ly lên, chạm nhẹ vào ly tôi.
“Cạn cho quá khứ.” Giọng anh trầm ổn.
“Cạn cho quá khứ.” Tôi uống cạn một hơi.
Bên ngoài gió tuyết mỗi lúc một lớn, không ai rõ là ai chủ động trước.
Khi nụ hôn của Trình Hạo chạm lên môi tôi, mang theo men rượu dịu nhẹ và hơi ấm từ lò sưởi, tôi không né tránh.
Nụ hôn ấy không vội vã, không chiếm hữu, mà dịu dàng, thăm dò, như thể đang chữa lành.
Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lại anh.
Đêm dài trên miền băng tuyết, dài đủ để nói lời tạm biệt với quá khứ cũ, cũng dài đủ để bắt đầu một hành trình mới.
Cùng lúc đó, Cố Diễn vẫn còn ở Iceland, lang thang trong gió tuyết tìm hết mọi khách sạn chúng tôi từng nhắc đến, không một kết quả.
Anh đứng giữa phố vắng ở Reykjavík, mặc tuyết trắng rơi phủ vai, dày thành từng lớp.
Dòng tin nhắn cuối cùng tôi gửi và dấu chấm than đỏ sau khi bị chặn, như nhát dao chém vỡ toàn bộ sự kiêu ngạo và tự tin trong anh.
Lần đầu tiên trong đời, anh nếm trải cảm giác bị bỏ rơi, và nỗi đau ấy còn dữ dội hơn cơn đau dạ dày gấp vạn lần.
…
Nửa tháng sau, tôi trở về từ Greenland.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô, âm thanh ồn ào vội vã khiến tôi có cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Trình Hạo đưa tôi về đến tận khu chung cư, xách hành lý xuống giúp tôi.
“Về đến nhà rồi.” Anh đứng bên xe, mỉm cười.
“Ừm,” tôi cúi đầu, nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng có chút trống rỗng.
Chuyến đi này, như một giấc mộng đẹp chưa kịp tan.
“Đưa anh điện thoại.” Anh nói bất chợt.
Tôi đưa máy mà chẳng hiểu gì, anh nhanh chóng nhập vào dãy số, rồi gọi vào điện thoại của mình.
“Xong rồi, lưu số anh nhé.” Anh trả lại điện thoại, giọng nhẹ như đang nói về thời tiết, “Về nhà nhắn anh một câu. À, đừng quên ước hẹn ở Greenland.”
Ước hẹn của chúng tôi là: sau khi về, sẽ cùng đi ăn món vịt quay Bắc Kinh ngon nhất.
Nhìn bóng anh rời đi, tôi siết chặt chiếc điện thoại còn âm ấm trong tay, lòng tôi—vốn đang trống rỗng—lại được lấp đầy bởi một niềm chờ mong dịu dàng.
8
Khi trở về căn nhà tôi từng sống cùng Cố Diễn suốt năm năm, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc rời đi, chỉ phủ thêm một lớp bụi mỏng.
Trên bàn trà trong phòng khách, vẫn đặt chiếc nhẫn chưa kịp trao cùng bó hồng đã khô héo từ lâu.
Tôi không có chút xao động nào, bình thản gom hết đồ của anh, đóng gói gọn gàng đặt trước cửa.