Chương 5 - Ánh Sáng Cuối Cùng
6
Lên đến đỉnh nhà thờ, toàn bộ những mái nhà rực sắc của Reykjavík hiện ra trước mắt, phía xa nơi đường chân trời, mặt trời đỏ đang từ từ nhô lên, nhuộm cả bầu trời thành màu cam rực rỡ.
“Đẹp thật, đúng không?” Trình Hạo đứng cạnh tôi, khẽ nói, “Mỗi lần ngắm bình minh, anh lại có cảm giác như được gột rửa một lần nữa.”
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng tràn ngập một thứ cảm giác rộng lớn chưa từng có.
Suốt năm năm qua tôi chỉ từng ngắm đèn thành phố qua ô cửa căn hộ, vào những đêm hiếm hoi Cố Diễn có hứng.
Những ánh sáng nhân tạo đó, chẳng thể nào so được với thứ ánh sáng tự nhiên chạm vào tận tâm can như lúc này.
Những ngày sau đó, chúng tôi men theo tuyến đường vòng quanh Iceland, thẳng tiến về phía Nam.
Trình Hạo như một hướng dẫn viên không biết mệt, đưa tôi đến hang nước của thác Seljalandsfoss, đặt chân lên băng xanh nghìn năm ở Vatnajökull, rồi ngồi đợi hải cẩu ló đầu lên ở hồ băng Jökulsárlón.
Ở bãi biển cát đen, chúng tôi đứng sóng vai nhìn những con sóng Đại Tây Dương không ngừng đập vào cột đá bazan đen kịt.
Gió biển thổi mạnh, tóc tôi bị thổi tung loạn xạ.
Trình Hạo đột nhiên cởi áo khoác gió của mình khoác lên vai tôi.
“Cẩn thận kẻo lạnh.” Giọng anh bị gió làm mờ đi, nhưng sự quan tâm thì rõ ràng vô cùng.
Trên áo vẫn còn hơi ấm từ cơ thể anh và mùi nước giặt dịu nhẹ, tôi vô thức siết chặt lại, lòng trào lên một cảm giác ấm áp lạ lẫm.
Tối đó, chúng tôi đến thị trấn Vík.
Trình Hạo chọn một nhà nghỉ do người bản địa mở, bà chủ là một người phụ nữ Iceland dễ mến, chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho chúng tôi—đùi cừu nướng và súp tôm hùm.
Ngọn lửa trong lò sưởi cháy rực, ánh sáng nhấp nhô phản chiếu lên gương mặt Trình Hạo. Anh uống chút rượu, nói nhiều hơn thường ngày.
“Em biết không, hồi đại học anh học tài chính.” Anh gảy than, bất chợt nói, “Ra trường làm ở ngân hàng đầu tư hai năm, ngày nào cũng vest giày tây, đối mặt với đống số liệu, cảm thấy mình như cái máy.
Cho đến một lần được cử đi Nepal làm dự án, lần đầu nhìn thấy tuyết sơn, thấy những người hành hương thành kính, anh mới phát hiện thì ra cuộc sống còn có thể có một hình thái khác.”
Anh xoay đầu lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi:
“Vậy là anh nghỉ việc. Anh không muốn đợi đến già rồi mới tiếc vì cả đời chỉ sống đúng một kiểu.”
Tôi cầm tách trà nóng, lặng lẽ lắng nghe.
Câu chuyện của anh như một tấm gương, soi rõ nỗi sợ hãi và sự cam chịu của tôi những năm qua.
Chỉ vì giữ một mối quan hệ tưởng chừng hoàn hảo, tôi đã bỏ cơ hội học tiếp tiến sĩ, bỏ chương trình trao đổi ở chi nhánh nước ngoài, thậm chí từ bỏ cả tính cách thật của mình, biến thành một cô bạn gái dịu dàng, hiểu chuyện, luôn đặt người khác lên hàng đầu.
“Còn em thì sao?” Anh hỏi, “Câu chuyện của em là gì?”
Tôi im lặng một lúc rồi lắc đầu:
“Câu chuyện của em… chán lắm, không đáng kể đâu.”
“Không sao,” anh cười nhẹ, “từ bây giờ, em có thể bắt đầu viết một câu chuyện mới rồi.”
Đêm ấy, ứng dụng theo dõi cực quang báo tín hiệu cực mạnh. Trình Hạo lập tức kéo tôi lái xe ra vùng ngoại ô vắng.
Chúng tôi đứng trong gió lạnh hơn một tiếng, ngay khi tôi gần như muốn từ bỏ, thì bầu trời đột nhiên lóe lên một tia sáng xanh.
Tia sáng đó mỗi lúc một mạnh, như một dải lụa khổng lồ uốn lượn trên không trung.
Xanh, tím, hồng đan xen nhau, huyền ảo như mộng.
Tôi ngẩng đầu nhìn, sững người, nước mắt lặng lẽ rơi xuống lúc nào không hay.
Đây chính là cảnh tượng tôi hằng mơ ước, là lý do tôi dám vùng lên thoát khỏi quá khứ.
Bóng người bên cạnh khẽ động, Trình Hạo vươn tay, dùng đầu ngón tay lau đi giọt lệ trên má tôi.
Động tác của anh rất nhẹ, mang theo một sự dịu dàng thận trọng.
“Đừng khóc,” anh thì thầm bên tai tôi, “em thấy không, ánh sáng không phải để đuổi theo. Nó sẽ tự tìm đến em.”
Dưới bầu trời cực quang lộng lẫy, tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tim bỗng lỡ một nhịp.
Khoảnh khắc ấy, tôi mơ hồ nhận ra—chuyện mới của tôi, có lẽ đã bắt đầu.
Ngày trở lại Reykjavík, trời đổ tuyết lớn.
Cả thế giới chìm trong màu trắng xóa, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng gió.
Hành trình sắp kết thúc, không khí giữa chúng tôi cũng trở nên khác lạ.
Khi làm thủ tục trả phòng, tôi cuối cùng cũng cắm sạc điện thoại.
Vừa mở máy, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ dồn dập hiện ra, điện thoại rung đến mức suýt rơi khỏi tay.
Hầu hết đều là từ Cố Diễn.
Từ chất vấn, tức giận, đến cầu xin, hoảng loạn, cuối cùng là tuyệt vọng.
Tin nhắn mới nhất là ảnh chụp kết quả chẩn đoán trong bệnh viện:
“Tiểu Sanh, anh sai rồi, em về được không? Bác sĩ nói do anh uống rượu lâu dài và áp lực quá lớn nên dạ dày có vấn đề nghiêm trọng.”
“Anh đã sa thải Bạch Vi Lan rồi, cô ta chỉ là công cụ để anh chọc tức em thôi. Anh đã đặt vé máy bay sang Iceland, em nói anh biết em đang ở đâu, anh đến tìm em.”
“Năm năm tình cảm của chúng ta, thật sự không bằng vài ngày em đi chơi sao?”
Nhìn những lời ăn năn muộn màng ấy, tôi chỉ cảm thấy bình thản, thậm chí có chút châm biếm.
Anh luôn đợi đến lúc mất rồi, mới biết cách giả vờ trân trọng.