Chương 12 - Ai Mà Không Thích Trà Xanh?
Mẹ tôi vội vã chạy đến kéo tôi về nhà, từ đó về sau tôi không bao giờ gặp lại họ nữa.
Mãi đến rất lâu sau, mẹ tôi mới nói với tôi rằng hai anh em sinh đôi đó đã chuyển nhà.
Chính là ngày tôi đợi em trai ở công viên.
Ngày tôi cố tình mang theo kẹo thỏ trắng mà tôi thích nhất để đợi em trai.
Nhưng Trì Dữ có liên quan gì đến Phỉ Tây?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nhớ đến tên Wechat của Trì Dữ.
fish.
Phỉ Tây...
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên trong phòng khách.
Trì Dữ đang gọi tôi: “Quý Cầu Cầu, ra đây nhanh, giới thiệu cho em một người bạn.”
Tôi run lên.
Tôi đột nhiên nhớ ra ngay cả Đoạn Dịch cũng không biết biệt danh này của tôi, cậu biết được từ đâu?
Tôi vốn không thích biệt danh này, chỉ là cậu gọi nghe rất dễ nghe, quá tự nhiên, tôi lại quên mất việc truy cứu cậu ta biết được từ đâu.
Trì Dữ: “Cầu Cầu?”
Cửa phòng ngủ bị kéo ra, cảnh tượng bí mật bị vạch trần lộ ra trước mặt mọi người.
Người con trai tóc đen mắt đen đứng cạnh Trì Dữ có vài phần giống cậu ta, cũng có chút cảm giác quen thuộc.
Nếu không phải vì màu tóc, có lẽ tôi sẽ nhận nhầm người.
Trì Dữ nhìn thấy thứ trong tay tôi, nụ cười trên mặt cứng đờ, người con trai bên cạnh cậu ta dường như hiểu ra tình hình, lặng lẽ đi ra ngoài.
Trì Dữ vừa định tiến lên một bước.
Tôi trực tiếp bị dọa khóc.
“Em, em, em... đừng lại đây!”
Ánh mắt Trì Dữ hơi trầm xuống, lúc lên tiếng, giọng nói cũng khàn đặc: “Đừng khóc, em sẽ nói cho chị biết tất cả.”
Tôi: “Em nói cho chị biết nhanh đi, chị sợ lắm...”
Trì Dữ há miệng, đôi mắt vốn sáng ngời của cậu ta lại lộ ra vẻ u ám: “Nếu nói cho chị biết, chị sẽ giận em chứ?”
Tôi: “Em không nói thì bây giờ chị đã giận rồi!”
Trì Dữ tiến lại gần, muốn ôm tôi, tôi lùi lại.
Dường như cậu bị hành động của tôi chọc tức, những ngón tay thon dài khựng lại giữa không trung, cuối cùng vươn xuống đất, nhặt hết những thứ lộn xộn trên sàn lên, cất lại vào trong hộp.
Trì Dữ ngồi xuống mép giường, cầm bức ảnh đó: “Em là Phỉ Tây.”
Tôi suýt hét lên: “?”
Trì Dữ: “Em là Phỉ Tây.”
Tôi: “...”
Trì Dữ: “Bọn em chuyển nhà là vì bố mẹ em ly hôn, còn em và anh trai thì bị chia ra nuôi.”
“Nhưng chị nhớ đã đợi em ở công viên.”
Giọng anh ta trầm ấm, nhẹ nhàng, giống như tiếng đàn cello.
Nước mắt tôi lập tức rơi xuống: “Nhưng... Nhưng chị không đợi được em.”
Trì Dữ ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng và lưu luyến, trên mặt lại nở nụ cười thoải mái như thường ngày: “Thật ra sau đó em đã đến kịp, chỉ là chị đã đi rồi.”
Trì Dữ cong môi, nụ cười vẫn rạng rỡ như khi tôi gặp cậu lần đầu: “Nhưng may quá, em lại tìm được chị.”
“Hồi nhỏ nhờ có chị bên cạnh, em đã sống rất hạnh phúc.”
“Em biết nếu em không về nước tìm chị, chắc chắn chị đã lấy chồng rồi...”
“Em không chịu được khi một thằng tồi tệ như vậy ở bên cạnh chị.”
Trì Dữ cúi đầu cười, khóe mắt có thứ gì đó lấp lánh.
Tôi: “Vậy nên em vẫn luôn lừa dối chị.”
Cậu thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cảm xúc của tôi sắp bùng nổ.
Giọng điệu của Trì Dữ rất thoải mái nhưng tôi có thể nhận ra cậu thực ra đang sợ hãi.
“Chị ghét em không?”
Tôi: “Chị...”
Tôi không biết.
Tôi không thích cảm giác bị người khác giấu giếm.
Mà giờ đây người đàn ông trước mặt tôi vẫn đang cố tình lừa dối để có được tôi.
Hiện tại cậu đang là bạn trai của tôi.
Mặt Trì Dữ hơi tái đi, cậu đứng dậy, lùi lại một bước, nhường đường cho tôi.
Tôi thấy trong đôi mắt sáng ngời như cún con của cậu hơi ẩm ướt.
Trì Dữ vẫn an ủi tôi: “Không sao, nếu là em, em cũng sẽ giận.”
Tôi cúi đầu đi nhanh qua người cậu.
Nghe thấy cậu khàn giọng nói nhỏ: “Chị... nhớ về nhà.”
10
Tôi đã chuyển khỏi nhà Trì Dữ.
Xin nghỉ phép nửa tháng về quê.
Mỗi ngày ngồi trong nhà suy nghĩ về mối quan hệ của tôi và Trì Dữ.
Cho đến ngày hôm đó, tôi lục tung phòng chứa đồ, cuối cùng cũng tìm ra một con búp bê Transformer mà Phỉ Tây từng tặng tôi.
Tôi nhớ có một ngày, cậu đột nhiên giật lấy con thỏ bông của tôi, nhất quyết không trả lại.
Ngày hôm sau tặng tôi một con Transformer mà cậu luôn mang theo bên mình.
Có đứa con gái nào thèm thứ đồ chơi đó chứ, tôi mang về nhà rồi ném xuống gầm giường.
Tôi lấy ra lau sạch, ngồi chơi một lúc, đột nhiên thấy hơi nặng khác thường.
Tôi lật ngược nó lại, lắc lắc, bên trong có tiếng động, tôi mở nắp pin phía sau, một đống kẹo sữa thỏ đã ngả màu và mốc meo rơi ra.
Còn có một mảnh giấy nhỏ.
Trên đó viết nguệch ngoạc Phỉ Tây♡Cầu Cầu.
Hóa ra, ngay từ lúc đó, cậu đã để lại cho tôi tất cả những gì tốt nhất đối với cậu.