Chương 11 - Ai Mà Không Thích Trà Xanh?

Sau khi phản ứng lại, tôi ném tăm bông xuống đất, nhảy ra xa hai mét, mặt vẫn còn hoảng hốt.

Trà xanh nhỏ vẫn vô tư: “Vô tình thôi mà, sao phải phản ứng dữ vậy?”

Tôi nghĩ lại, cũng đúng.

Một người mẫu như cậu ta quen nhìn những người có nhan sắc đỉnh cao trong giới người mẫu, hôn một người như tôi chắc cũng chẳng khác gì hôn một miếng thịt lợn.

Tôi hắng giọng, cố gắng làm không khí vui vẻ hơn: “Hôn cũng được, lần sau không được hôn nữa.”

Trà xanh nhỏ thấy tôi đứng đó với vẻ mặt đầy do dự, đột nhiên đứng dậy đi về phía tôi.

Khuôn mặt đẹp như hoa của cậu ta xuất hiện nụ cười lười biếng.

Cậu ta từng bước tiến gần.

Sự chênh lệch chiều cao khiến tôi cảm thấy áp lực.

Trà xanh nhỏ cúi xuống nhìn tôi, kéo dài giọng.

“Nhưng mà...”

“Nếu chị muốn em chịu trách nhiệm thì cũng không phải không được.”

9

Tôi cười gượng hai tiếng: “Có gì mà phải để ý chứ.”

Bị một em trai kém vài tuổi thơm má.

Thực ra trong lòng tôi đã có tám mươi con gà kêu inh ỏi rồi.

Tôi xà lơ: “Tối qua còn có một em trai đột nhiên lại gần hôn tôi, phải nói là, mấy đứa trẻ bây giờ...”

Chân của trà xanh nhỏ đã chạm vào mũi chân tôi rồi.

“Trì Dữ, cậu nói chuyện có nhất thiết phải đến gần như vậy không?” Tôi không thể lùi thêm được nữa, đã bị ép vào tường rồi.

Trà xanh nhỏ: “Không đến gần thì không nghe rõ chị đang nói gì.”

Tôi nói to hơn: “Vậy! Như! Này! Có! Thể! Nghe! Rõ! Không!?”

Giọng của trà xanh nhỏ nghe có vẻ trầm hơn bình thường, cộng thêm khoảng cách quá mức mơ hồ này, khiến tôi hơi thở không nổi.

“Vậy thì nói cho em nghe, cậu đó hôn chị thế nào?”

Tôi vừa định trả lời thì Trì Dữ đã thay đổi ánh mắt, như biến thành một người khác, cậu ta đột nhiên nghiêng đầu hôn xuống bên tai tôi: “Thế này à?”

Tôi giật mình: “!!!”

Tiếp đó một nụ hôn khác rơi xuống khóe môi.

Giọng Trì Dữ trầm thấp, đầy ham muốn: “Hay thế này?”

Tôi hoàn toàn bị cậu ta làm cho choáng váng.

Khi nụ hôn thứ ba của cậu ta sắp chạm vào môi tôi, tôi đã kịp thời đẩy cậu ta ra.

Tôi: “Cậu! Làm! Gì! Vậy!”

Trì Dữ liếm khóe môi, trông vô cùng quyến rũ.

“Hôn chị đấy.”

Tôi suýt khóc vì tức.

Tôi: “Trì Dữ, cậu bắt nạt tôi đấy à?”

Trà xanh nhỏ thấy mắt tôi đỏ lên, lúc này mới không cười nữa, đưa tay ra an ủi tôi.

“Em nào nỡ bắt nạt chị chứ...”

Cậu ta nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt rất sáng: “Em thích chị, là thật.”

Giọng của Trì Dữ thực sự quá có sức quyến rũ, tôi hoàn toàn không có sức đề kháng.

Trà xanh nhỏ vẫn cười, tôi cảm thấy cậu ta sắp cười đến ngốc rồi.

Tôi: “Bây giờ tôi thực sự nghi ngờ cậu đã có mưu đồ với tôi từ lâu rồi, nói đi, bắt đầu từ khi nào?”

Trà xanh nhỏ thỏa mãn ôm eo tôi từ phía sau: “Đây là bí mật.”

Tôi hừ một tiếng.

Còn có bí mật nào tôi không tìm ra được chứ?

Em trai vẫn còn quá non.

Người bạn gái tương lai này không biết hai chữ bí mật đánh vần như nào đâu.

Sau khi hẹn hò, tôi dần phát hiện ra rằng mặc dù trà xanh nhỏ trông có vẻ vô hại, dễ gần, nhưng chỉ có tôi biết, bên dưới lớp vỏ bọc ngoan ngoãn của cậu lại vô cùng xấu xa, ngang ngược.

Hai tháng sau.

Trì Dữ quấn quýt trên giường với tôi một lúc, tôi vốn dĩ chưa ngủ dậy, cậu cứ thổi hơi bên tai tôi: “Có muốn ra sân bay đón người với em không?”

Tôi ậm ừ hai tiếng: “Không đi.”

Trì Dữ: “Không đi thật à? Là... anh trai em, tên là Tịch Thương.”

Tôi cuộn tròn người lại, buồn ngủ như chó: “Nếu lúc nãy em không làm phiền chị thì chị đã có thể đi cùng em rồi, chị thật sự không dậy nổi...”

Trì Dữ cười khẽ, đầy cưng chiều và dịu dàng.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy trán mình bị hôn một cái.

Ngủ đến khi mặt trời lên cao tôi mới bò dậy, nghĩ đến việc có khách đến nên bắt đầu dọn dẹp qua nhà cửa.

Tôi vô tình làm rơi một món đồ trang trí nhỏ trên bàn làm việc của Trì Dữ xuống dưới gầm bàn.

Tôi cúi xuống mò, mò thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Vừa mở ra, toàn thân tôi như đông cứng lại.

Đó là đồ chơi của người bạn thời thơ ấu của tôi, Phỉ Tây.

Con thỏ bông rách, quả bóng nhỏ, phi tiêu...

Trì Dữ... rốt cục là ai?

Tôi không nghĩ ra được câu trả lời, chỉ cảm thấy sợ hãi vô cớ.

Tôi còn phát hiện ra thứ đáng sợ hơn ở dưới cùng của chiếc hộp.

Một bức ảnh cũ giống hệt bức ảnh trong nhà tôi, trong ảnh là hai cậu bé sinh đôi và tôi, hai cậu bé sinh đôi đó chính là bạn thời thơ ấu của tôi, là hai cậu bé rất đẹp trai.

Em trai Phỉ Tây hoạt bát, anh trai thì trầm tính.

Em trai thích bám theo tôi chơi, là cái đuôi nhỏ của tôi.

Một hôm sau khi tan học, khi tôi đang đợi em trai ra chơi ở công viên.