Chương 10 - Ai Là Người Thay Thế
“Phó Kỳ An, em không hiểu… là họ cho em mạng sống này, mà cũng là họ muốn lấy nó đi.”
“Họ chưa từng yêu thương em…”
Anh chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi, để tôi tuôn ra hết tất cả.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu. Chỉ biết rằng đến khi mệt lả, tôi đã ngủ thiếp đi.
Tôi cảm giác có ai đó đang bế tôi lên, đặt xuống giường, thì thầm rất dịu dàng bên tai:
“Anh thương em.”
Đêm đó tôi không gặp ác mộng nữa.
Có lẽ vì tôi đã trút hết cảm xúc, Những ký ức từng khiến tôi nghẹt thở như một thước phim tua nhanh lướt qua.
Nhưng lần này tôi không còn sợ.
Tôi mỉm cười vẫy tay chào nó.
Những khoảnh khắc tăm tối nhất, đã bị ánh sáng rực rỡ cuốn đi rồi.
Tôi thấy mình nhẹ nhõm, như được giải thoát.
Về sau, Phó Kỳ An nói với tôi:
Khóc không phải là yếu đuối.
Mà là đứa trẻ ngoan, cuối cùng cũng học được cách giải toả.
Tôi ở nhà họ Phó đã được một năm.
Tuyết đầu mùa phủ trắng trời Bắc Kinh. Bên ngoài, hoa tuyết bay lả tả.
Phó Kỳ An đang dựng một người tuyết nhỏ ngoài sân.
Anh đứng trong làn tuyết trắng, áo choàng phủ đầy bông tuyết. Anh nheo mắt cười, vẫy tay gọi tôi.
Hồi bé, ba mẹ và chị tôi từng cùng nhau nặn người tuyết. Họ cười rất vui.
Còn tôi thì trốn trong góc lặng lẽ vẽ lại cảnh ấy. Tôi đã viết lên bức vẽ: “Tôi cũng muốn nặn người tuyết.”
Phó Kỳ An không phải kiểu người thích chơi tuyết. Nhưng anh đã thấy bức tranh của tôi.
Tôi bước ra sân, nắm một nắm tuyết, nặn thành quả cầu nhỏ, rồi ném mạnh vào người anh.
Nhìn những bông tuyết đang rơi lả tả giữa chúng tôi, tôi hỏi:
“Anh có phải là thích tôi không?”
Pháo hoa rực rỡ bất ngờ bùng nổ nơi không xa, tuyết trắng hòa vào ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, tạo nên một khung cảnh vừa mộng mơ vừa choáng ngợp.
Ánh mắt Phó Kỳ An khẽ động, anh mỉm cười nhìn tôi:
“Chẳng lẽ còn chưa rõ sao?”
“Anh thích em.”
“Giang San San,” giọng anh vang lên đầy chắc chắn, “anh mắc chứng sạch sẽ trong tâm trí, một khi đã chọn một người thì sẽ là cả đời. Bất kể là hiện tại hay tương lai, trong mắt anh, trong tim anh, đều chỉ có một mình em. Em có nguyện ý cùng anh đi hết cuộc đời này không?”
“Anh nói là cả đời.”
Một đứa trẻ từng bị vứt bỏ, khao khát nhất chính là được ai đó chọn lựa một cách kiên định.
Gió lạnh lướt qua tôi nghe được tiếng tim mình đập – mạnh đến mức át cả tiếng pháo hoa trên trời.
Tôi giả vờ bình tĩnh, khẽ cong môi:
“Em đồng ý.”
Ánh mắt Phó Kỳ An tràn đầy ý cười, dưới ánh sáng của tuyết, anh như vị thần bước về phía tôi rồi ôm chầm lấy tôi.
Anh cúi đầu, chuẩn bị hôn tôi. Tôi vội nắm lấy cánh tay anh:
“Có người…”
Phó Kỳ An lập tức bế bổng tôi lên, dằn nhẹ một cái rồi sải bước vào phòng ngủ. Vừa vào đến nơi, anh liền ép tôi vào khung cửa mà hôn say đắm. Những lớp quần áo nặng nề lần lượt rơi xuống đất…
Trước khi gặp Phó Kỳ An, tôi từng dựng lên một cánh cửa – và không ai có thể bước vào.
Tôi không phải kiểu người mơ mộng về tình yêu. Tình yêu đối với tôi chẳng mấy quan trọng.
Tôi sống đầy rạn vỡ, những vết thương bên trong đến cả chính tôi cũng không thể chữa lành. Tôi không thể thực sự đón nhận hạnh phúc, giống như tôi chẳng thể tin vào thứ gọi là tình yêu.
Tiền là thứ duy nhất từng mang lại cảm giác an toàn cho tôi.
Thế nhưng trong một ngày đầy hoang đường, tôi gặp được Phó Kỳ An – người chắp vá những vết thương của tôi.
Anh xé toang lớp mặt nạ tươi cười mà tôi khoác lên suốt bao năm, anh nâng đỡ tôi vô điều kiện.
Trong tình yêu của Phó Kỳ An, cô gái luôn phải gồng mình mạnh mẽ ấy cuối cùng cũng tháo xuống mặt nạ đã đeo quá lâu, và một lần nữa — đón lấy hạnh phúc.
Gặp được Phó Kỳ An là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi. Anh khiến tôi quên đi một nửa cay đắng đã từng trải qua.
Leonard Cohen từng nói:
“Mọi vật đều có vết nứt – đó là nơi ánh sáng có thể len vào.”
Phó Kỳ An chính là ánh sáng ấy.
Và anh — chỉ chiếu sáng duy nhất mình tôi.
Hết.