Chương 81 - Ai Động Lòng Trước Là Thua
Tầm mắt ta lại chuyển sang bóng lưng của đại sư huynh.
Trong hình ảnh kỳ quái kia, ta và đại sư huynh đang thân mật.
Người lạnh lùng cao ngạo như huynh ấy lại lộ ra vẻ mặt nhuốm đầy dục vọng…
Dung Phách ở bên cạnh gọi ta: “Sư tỷ, sư tỷ?”
“Tỷ làm sao vậy?”
“Mặt tỷ đỏ bừng lên rồi kìa, có chỗ nào khó chịu sao?”
“...”
Ta xích lại gần đệ ấy: “Dung Phách, trong đầu đệ có xuất hiện hình ảnh gì kỳ quái không?”
Dung Phách: “Trong đầu đệ toàn là hình ảnh sư tỷ nhặt được đệ.”
“Đây không phải hình ảnh kỳ quái!”
Vậy thứ ở trong đầu ta là cái quỷ gì?
Đột nhiên, phía trước có một đám ma vật xuất hiện, ta lắc đầu, không nghĩ chuyện khác nữa, nhanh chóng rút kiếm xông tới.
Dung Phách bảo hộ ta: “Sư tỷ, đệ sẽ bảo vệ tỷ!”
Ta đẩy đệ ấy ra: “Không cần, để tỷ tự đánh.”
Sau đó, ta trực tiếp rút kiếm xông vào giữa đám ma vật.
Kết quả là, ta bị ma vật đánh cho hôn mê.
Ma vật này nhìn thì tưởng Kim Đan, nhưng thực tế lại có tu vi Nguyên Anh!
Ta phục!
14.
Khi tỉnh lại lần nữa, cảnh tượng xung quanh đã thay đội.
Mấy sư huynh đệ cả người toàn là vết thương.
Đại sư huynh bị thương nặng nhất.
Đám ma vật kia giết mãi không hết, còn có thể khởi tử hoàn sinh, càng giết càng nhiều.
Mấy sư huynh đệ vừa đánh vừa lùi, cuối cùng bị ép vào một động phủ.
Động phủ này rất kỳ quái, cây cỏ mọc thành bụi, rất dễ mê loạn tâm trí người ta.
Thời khắc này, tất cả mọi người đều đang ngồi điều tức.
Thấy ta tỉnh lại, Dung Phách đang tái mặt cũng nở nụ cười: “Sư tỷ, tỷ tỉnh rồi!”
Ta gật đầu, ánh mắt rơi trên người đại sư huynh.
Bộ đồ trắng của huynh ấy toàn là vết máu, sắc mặt tái nhợt.
Dung Phách sửng sốt, nụ cười hơi gượng gạo: “Sư tỷ, máu trên người huynh ấy là máu của ma vật, không chết được.”
“Vậy vết máu kia là sao?”
Dung Phách ngăn cản tầm mắt của ta, duỗi cánh tay bị thương ra: “Sư tỷ, đệ cũng bị thương.”
“Tỷ xem vết thương cho đệ đi.”
Ta liếc qua, khẽ nhíu mày: “Vết thương của đệ không nhiễm ma khí, không giống như bị ma vật gây thương tích.”
Ngũ sư huynh ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Vết thương đó là đệ ấy tự rạch.”
“Vì để muội uống máu của đệ ấy…”
Ta kinh ngạc.
Chẳng trách, tốc độ khôi phục của Dung Phách vốn rất nhanh, vậy mà vết thương nhỏ kia lại lâu lành như thế.
Cũng chẳng trách, ta bị tổn thương như vậy mà tỉnh lại cũng không hề hấn gì.
Đệ ấy cười ngây ngô, muốn đưa tay xoa đầu ta.
Ta giữ tay đệ ấy lại, gằn từng chữ: “Dung Phách, cuộc đời là của đệ, đệ phải sống vì chính mình, nếu không lúc trước tỷ cứu đệ thoát khỏi tay đám người kia có ý nghĩa gì?”
“Không cho phép đệ tự tổn thương bản thân để cứu tỷ.”
“Tỷ không chết được!”
Cho dù thần long rất mạnh mẽ, nhưng hao phí thần nguyên như vậy thì cũng sẽ trở nên yếu ớt.
Dung Phách mím chặt môi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Rất lâu sau, mắt đệ ấy đỏ lên, nở nụ cười chua chát: “Sư tỷ, đây là tự do của đệ.”
Ta nghẹn lời, không nhìn đệ ấy nữa, quay sang hỏi các sư huynh sư tỷ khác có cần giúp gì không.
Lục sư tỷ nói: “Đại sư huynh giúp chúng ta thanh lọc ma khí, nhưng ma khí trên người huynh ấy vẫn chưa được thanh lọc.”
Ta đi tới bên cạnh đại sư huynh, mày huynh ấy nhíu chặt, người từ trước đến giờ không nhiễm bụi trần lại chật vật như thế, giống như đọa tiên rớt xuống nhân gian.
Những hình ảnh kỳ quái kia lại tiếp tục xuất hiện trong đầu ta.
Hình ảnh càng lúc càng nhiều thêm.
Nhiều đến mức ta không suy nghĩ được gì nữa.
Ta ngồi xuống, bắt đầu giúp huynh ấy thanh lọc ma khí.
Huynh ấy đột nhiên mở mắt ra, dục vọng dâng lên trong đôi mắt không nhuốm bụi trần kia, ta còn chưa kịp phản ứng đã bị huynh ấy ôm vào ngực.
Ta cùng những người khác: “?”
Làm gì vậy?
Nhưng rất may, đại sư huynh nhanh chóng tỉnh táo lại, ta chưa kịp đẩy huynh ấy ra thì huynh ấy đã nới lỏng tay.
Ánh mắt huynh ấy trở về trạng thái bình thường, khẽ nói: “Xin lỗi, vừa nãy bị ma khí ảnh hưởng.
Ta nghe thấy ngũ sư huynh lên tiếng: “Ta biết ngay mà, người như đại sư huynh chỉ nhập ma mới có dục niệm.”
Ta buồn cười, xua tay nói: “Không sao, chúng ta là người tu tiên, không cần để ý những chuyện tầm thường kia.”
Sư huynh liếc nhìn ta: “Kiều Kiều đúng là phóng khoáng.”
Nếu không thì sao?
Lẽ nào ta còn phải chịu trách nhiệm với huynh?
15.
Sau khi nghỉ ngơi hồi sức trong động phủ, chúng ta lại đi vào sâu bên trong động phủ tìm tòi một phen, không ngờ lại tìm thấy linh dược và linh bảo.
Chúng ta nhặt bảo bối vô cùng vui vẻ, nhưng mày đại sư huynh càng lúc càng nhíu chặt.
Đến khi muốn ra khỏi động phủ, chúng ta mới phát hiện ra.
Cửa hang biến mất!
Mà tất cả linh dược, linh bảo trong tay chúng ta cũng biến mất!
Đại sư huynh bảo hộ chúng ta sau lưng: “Trong này là tiểu huyễn cảnh.”