Chương 80 - Ai Động Lòng Trước Là Thua
Nhưng không ngờ, đại sư huynh lại tìm tới tận cửa.
Không phải chứ? Ta chỉ khách sáo một câu thôi, sao huynh ấy lại tưởng thật?
Hôm qua đã xảy ra chuyện khó xử như vậy, vốn là không nên gặp nhau, ta phải giả vờ mất trí nhớ mới có thể tiếp tục tu luyện…
Thế là ta không mở cửa.
Ta bận tu luyện.
Hẳn là huynh ấy sẽ hiểu được đúng không?
Đại sư huynh liên tục đến tìm ta mấy lần.
Người này bị sao vậy?
Không phải chỉ có chút đại ân đại đức giúp ta đột phá cảnh giới thôi sao?
Sao lại thật sự muốn được ta báo ơn đến thế?
Ta trực tiếp lập kết giới bên ngoài phòng mình.
Sư huynh, huynh hiểu ý ta rồi chứ?
Không ngờ, hôm sau, sư phụ lại gọi tất cả chúng ta qua đó.
Ta và sư huynh bốn mắt nhìn nhau.
Tóc sư huynh buông xõa, ánh mắt lạnh lùng: “Không phải sư muội đang bế quan sao? Thời khắc quan trọng như vậy lại bị quấy rầy mà không thấy thất khiếu chảy máu nhỉ?”
Ta nghiêm túc đáp: “Chuyện của sư phụ quan trọng hơn, sao có thể nói là quấy rầy?”
Ánh mắt sư phụ rơi trên người đại sư huynh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ta liếc thấy đại sư huynh khẽ lắc đầu.
Sư phụ đành thở dài một tiếng: “Thôi vậy.”
Hai người này cứ tỏ ra bí hiểm khiến chúng ta chẳng hiểu ra làm sao cả.
Sư phụ không giải thích gì thêm, đổi đề tài, nói đến việc chính.
Ba tháng trước, có một bí cảnh mới hiện thế, tên là bí cảnh Huyễn Châu, chỉ cho Kim Đan Kỳ bước vào.
Bảy ngày sau sẽ là lúc bí cảnh Huyễn Châu mở ra.
Sư phụ định áp chế tu vi của đại sư huynh xuống, để huynh ấy dẫn mấy người Kim Đan Kỳ chúng ta đi vào trong.
Ta vừa đắc tội đại sư huynh, giờ lại để huynh ấy bảo vệ ta, có vẻ không ổn cho lắm…
Ta thăm dò: “Sư huynh vừa lịch luyện quay về, giờ lại bắt huynh ấy cùng đi tới bí cảnh Huyễn Châu, có phải hơi quấy rầy việc tu luyện của huynh ấy không?”
Dung Phách không hổ là sư đệ được ta nuôi lớn, lập tức phụ họa: “Đúng vậy, chuyện này làm phiền sư huynh quá.”
Sư huynh liếc ta một cái: “Không phiền!”
“Dù sao huynh cũng không giống sư muội, vừa tu luyện thì quên hết mọi chuyện.”
Ta ngẩng đầu nhìn trời.
11.
Ngày bước vào bí cảnh Huyễn Châu, người của các môn phái khác cũng tới.
Những gương mặt quen thuộc tiến lên chào hỏi với ta.
Còn chưa nói được hai câu, Dung Phách đã nghiêng người ngăn ta ở phía sau, thay ta tiếp chuyện đám người kia.
Đều là nam đạo hữu, Dung Phách khẩn trương như vậy làm gì?
Ta không hiểu nổi.
Giới tính của đệ ấy không có vấn đề gì chứ?
Có đạo hữu đi vòng qua Dung Phách, tới nói chuyện với ta, nhưng chưa nói được hai câu thì đại sư huynh đứng bên cạnh bỗng lên tiếng, không hiểu sao lại đổi sang chỉ dẫn việc tu hành của đạo hữu kia.
Bây giờ, sư huynh là người có tu vi cao nhất trong thế hệ trẻ tuổi, người kia có thể được sư huynh chỉ điểm đương nhiên là vô cùng vui mừng, lập tức bỏ quên ta sang một bên.
Ta nhìn tiểu sư đệ.
Lại nhìn đại sư huynh.
Không phải hai người này muốn cô lập ta đấy chứ?
Cũng may, không bao lâu sau, bí cảnh mở ra.
Ta đang định bước vào, đột nhiên hai tay ta lại bị hai người cầm lấy.
Tiểu sư đệ cầm tay phải: “Sư tỷ, lát nữa đừng rời khỏi đệ, đệ sẽ bảo vệ tỷ.”
Đại sư huynh cầm tay trái: “Kiều Kiều, theo sát huynh.”
Những người khác: “Mạng của chúng ta không ai quan tâm sao?”
Chưa kịp trả lời thì cửa bí cảnh bỗng xuất hiện vòng xoáy, hút toàn bộ chúng ta vào trong đó.”
12.
Nhưng vòng xoáy này hơi yếu, ba bọn ta vững vàng tiếp đất, đừng nói tách ra, thậm chí còn chẳng bị lắc lư chóng mặt gì ấy chứ.
Ta nhìn hai tay mình.
Cần thiết phải nắm tay nhau thế này sao?
Ta buông tay tiểu sư đệ ra, lại nhìn về phía đại sư huynh đang nắm chặt tay ta.
Đại sư huynh quay đầu đi, bình tĩnh thu tay về.
Ta nghe thấy ngũ sư huynh thì thầm với lục sư tỷ: “Muội có cảm thấy gần đây đại sư huynh hơi lạ không?”
Lục sư tỷ: “Không để ý lắm, để muội chú ý hơn xem sao.”
13.
Đại sư huynh dẫn mấy người chúng ta đi xuyên qua bí cảnh.
Ở đó giống như một cung điện dưới lòng đất.
Đại sư huynh đi trước mặt ta.
Tầm mắt ta luôn bị bóng lưng huynh ấy chắn mất.
Ánh sáng trong bí cảnh hơi u ám, thân hình huynh ấy hơi mờ ảo, thình thoảng nhìn thấy một bên góc mặt mà thôi.
Dung Phách líu ríu nói chuyện bên tai ta.
Đệ ấy nói: “Sư tỷ còn nhớ không, lần trước tỷ cũng nhặt được đệ ở trong bí cảnh đó.”
“Đệ bị phong ấn hai ngàn năm, người đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh dậy chính là sư tỷ.”
Đột nhiên đệ ấy ngừng lại, hai mắt tỏa sáng: “Người đầu tiên đệ nhìn thấy chính là sư tỷ đó, thật tốt biết bao!”
Ta chỉ hờ hững đáp: “Tỷ biết….”
Nhưng tỷ cũng không muốn thế nha…
Từ khi bước vào bí cảnh Huyễn Châu, trong đầu ta bắt đầu xuất hiện một vài hình ảnh kỳ quái.