Chương 13 - Ai Động Lòng Trước Là Thua

9

Sau hôm cãi nhau với Trịnh Hành Chu, hắn quay người rời khỏi phủ, ta tưởng hắn sẽ không quay lại nữa, liền thở phào nhẹ nhõm, gọi nha hoàn thân cận Đào Chi đến hỏi chuyện Trịnh Cẩn Niên, đang nói chuyện vui vẻ thì nghe người hầu đến báo Trịnh Hành Chu đã hồi phủ.

Hắn uống say khướt.

Ta thẳng thừng nói một câu xui xẻo, cũng không đỡ hắn, Trịnh Hành Chu lúc này lại tỉnh táo trở lại, giọng nói thậm chí còn mang theo vài phần tủi thân: "Nàng ngay cả đỡ cũng không muốn đỡ ta."

... Đề nghị là nếu say rượu thì đi tìm Giang Sơ Miểu đi.

Trịnh Hành Chu thấy ta đứng im không nhúc nhích, sắc mặt thay đổi liên tục, hất mạnh tay sai vặt, giận dữ nói: "Đỗ Tư Uyên, nàng gả cho ta, có phải cũng là vì hắn không?"

Không đợi ta trả lời, hắn cười khẩy một tiếng, quay người ra khỏi cửa viện, ta vốn không muốn quan tâm nhưng nha hoàn nói với ta, hắn đi về hướng viện của Trịnh Cẩn Niên.

... Ta lập tức chạy theo.

Hai viện cạnh nhau, khi ta đuổi kịp Trịnh Hành Chu, hắn đã đứng trước mặt Trịnh Cẩn Niên.

Trịnh Cẩn Niên không nhìn ra vui buồn, đang ngồi trên xe lăn pha trà, trên người mặc trường sam trắng, thanh lãnh thoát tục, gió nhẹ thổi qua, hoa lê sau lưng rơi xào xạc, tựa như tiên nhân.

Thấy ta đến, chàng mỉm cười với ta, khẽ cúi đầu.

Trịnh Hành Chu hừ lạnh một tiếng.

Ta giả vờ không nghe thấy, vừa kéo Trịnh Hành Chu, vừa nói: "Đại ca, hắn say rồi, làm phiền huynh nghỉ ngơi, ta sẽ đưa hắn về."

Trịnh Cẩn Niên hơi ngạc nhiên.

Trịnh Hành Chu hất tay ta ra, trong mắt không còn chút say nào: "Đại ca, từ nhỏ đệ đã coi huynh như tấm gương của mình, là mục tiêu đệ theo đuổi, nhưng ngay cả bây giờ, chân huynh không tốt, đệ cũng khó mà sánh được.”

"Đệ ghen tị với huynh, ngưỡng mộ huynh nhưng cũng kính trọng huynh, yêu mến huynh.”

"Cho nên đệ muốn hỏi cho rõ ràng."

Trịnh Hành Chu chỉ vào ta: "Đại ca, huynh và thê tử của đệ là Đỗ Tư Uyên, có tư tình không?"

"?"

Bàn tay pha trà của Trịnh Cẩn Niên khẽ khựng lại, chàng ngẩng đầu lên: "Lời này từ đâu mà ra?"

Ánh mắt Trịnh Hành Chu lướt qua ta: "Đệ đã cho Đỗ Tư Uyên uống vong tình thủy.”

"Nhưng người nàng quên lại là huynh."

... 

Hóa ra là vậy.

Kích thích ghê chứ.

Nếu người được nhắc đến không phải ta thì tốt rồi.

10

Trịnh Hành Chu rốt cục vẫn say, chưa đợi Trịnh Cẩn Niên trả lời, hắn đã nhắm mắt lại, ngã xuống đất.

Ta vội gọi sai vặt đang đợi ngoài viện vào đỡ hắn về.

Còn ta thì căng thẳng đứng tại chỗ, lén lút hỏi Trịnh Cẩn Niên: "Vậy, chúng ta rốt cục có tư tình không?"

Trịnh Cẩn Niên đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhẹ, ánh mắt ôn hòa nói: "Không có.

"Chúng ta tuy từng có quen biết nhưng vẫn luôn giữ lễ, chưa từng vượt quá giới hạn."

Ta thất vọng thở dài.

Nhưng chàng lại lắc đầu: "Uyên Uyên, đừng thất vọng, ta không phải người tốt, nàng không liên quan đến ta, là chuyện tốt."

"Uyên Uyên? Trước kia huynh gọi ta là Uyên Uyên?"

Nhưng chàng lại tránh né không nói: "Nàng quên thì cứ quên đi, từ nay đừng nhớ nữa, sống tốt cuộc đời này với nhị đệ của ta là được."

"Có lẽ là không được rồi, ta muốn hòa ly với Trịnh Hành Chu."

Trà trong tay Trịnh Cẩn Niên bất ngờ tràn ra vài giọt, thấm vào mặt bàn đá, loang ra thành hình bông hoa nhỏ.

Chàng nhẹ giọng nói: "Tại sao?"

Ta ngẩng đầu nhìn cây lê cành lá sum suê, nói: "Có lẽ là vì, ta không nhớ ra huynh nữa rồi."

Trịnh Cẩn Niên đứng im hồi lâu, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Uyên Uyên, nàng gả cho Hành Chu, là vì ta?"

Ta chớp mắt: "Không biết, ta đã quên hết rồi, không nhớ nữa."

Nhưng ta nghĩ, không nhớ thì cũng đã là câu trả lời rồi.

Trước kia, hình như ta rất thích chàng thật.

11

Đêm hôm đó, ta trằn trọc mãi.

Trịnh Hành Chu ngủ trên giường.

Ta ngủ trên sập bên cạnh, nghe tiếng thở đều đều của hắn.

Nhưng ta không nhịn được nghĩ đến những lời đồn đại nghe được từ miệng Đào Chi, trong vô thức, trong đầu ta dần dần ghép chúng lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Lần đầu ta và Trịnh Cẩn Niên gặp nhau, hẳn là năm ta tám tuổi.

Năm đó phụ thân ta ra ngoài chinh chiến, nghe nói sinh tử chưa rõ, tổ mẫu nghe tin liền muốn đến chùa cầu bình an.

Nhưng ta lại cưỡi ngựa nhỏ của mình lén lút đi theo.

Đi được nửa đường thì lạc mất.

Ta vừa khóc vừa cưỡi trên con ngựa nhỏ màu đỏ của mình, nức nở nói: "Sói beo đừng đến ăn thịt ta, thịt ta vừa dai vừa gầy, không ngon đâu."

Trịnh Cẩn Niên xuất hiện vào lúc này.

Chàng như thần binh từ trên trời giáng xuống, cưỡi ngựa trắng, mày kiếm mắt sáng, thấy ta, chàng cười tùy ý: "Cô nương nhỏ đáng yêu như vậy, sao thịt lại có thể dai được?"

... 

Ta khóc càng dữ dội hơn.

Thế là thiếu niên luống cuống tay chân lau nước mắt cho ta, lại không ngừng an ủi ta, nói rằng chàng không phải người xấu, chàng sẽ đưa ta về nhà an toàn.

Chúng ta gặp nhau vào thời điểm thật đẹp.

Lúc đó Trịnh Cẩn Niên mới mười ba tuổi, chính là lúc tài năng đang dần lộ ra.

Chàng ý chí hăng hái, sức sống tràn trề.

Nghe ta lo lắng cho phụ thân, chàng lại quả quyết nói: "Phụ thân của nàng dùng binh như thần, lúc này có lẽ đang dẫn quân tiên phong đánh vào doanh trại của địch!"

Mắt chàng sáng ngời, chân thành và kiên định, ta lập tức an tâm, ngủ thiếp trong vòng tay chàng.