Chương 12 - Ai Động Lòng Trước Là Thua

Trịnh Hành Chu đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, không thể tin được: "Nàng không nhớ đại ca ta?"

Hắn lập tức cười điên cuồng: "Đỗ Tư Uyên, người nàng quên là đại ca ta?"

Ta đang do dự không biết có nên tát hắn một cái để hắn bình tĩnh lại không thì nghe người đó khẽ quát: "Ngày cúng tổ tiên, câm miệng."

Giọng chàng không lớn, giọng điệu bình hòa chính trực, thậm chí khóe môi còn đang nở nụ cười ôn hòa nhưng trong lời nói lại vô cớ lộ ra uy thế đáng sợ.

Trịnh Hành Chu hơi ngẩn ra, ánh mắt lướt qua người đó, lại lướt qua ta, rồi cười lạnh một tiếng: "Quả là đại ca tốt của ta.

"Đợi khi tế gia xong, ta sẽ đến bái kiến đại ca."

Hắn nói xong, liền tự mình đi về phía trước, lại liên tục quay đầu nhìn ta.

Ta không đi theo, cũng giả vờ như không nhìn thấy.

Ta tò mò hỏi người bên cạnh: "Huynh thật sự là đại ca của Trịnh Hành Chu?"

Người đó mỉm cười: "Đúng vậy."

Ta đang định hỏi thêm, lại thấy Trịnh Hành Chu đi rồi lại quay lại, tức giận nắm lấy tay ta, kéo ta đi.

Chậc.

Đợi quay về xong ta sẽ đá hắn!

6

Số người tế gia không nhiều, Trịnh Hành Chu đứng sau người hắn gọi là đại ca, phía sau còn có mấy đứa con thứ.

Ta thì đứng bên phía nữ quyến.

Ta nhìn người đó đứng trước Trịnh Hành Chu, xe lăn lăn bánh, vẻ mặt chàng lạnh lùng, khi mở miệng, ánh nến lại khiến chàng trở nên dịu dàng và ấm áp.

Ta nghe chàng nói: "Trịnh Cẩn Niên, trưởng tử đời thứ mười chín của Trịnh gia, nay dẫn theo các đệ huynh cúng bái tổ tiên."

Trịnh Cẩn Niên.

Chàng tên là Trịnh Cẩn Niên.

Nghe thật hay.

Lại vì chàng chưa từng cưới vợ nên ta đứng ở vị trí đầu tiên của nữ quyến tử tôn, lại đứng cùng một hàng với chàng.

Ta liếc nhìn chàng.

Quân tử đoan chính, phong hoa vô song.

Ánh mắt ta lại dừng trên đôi chân của chàng.

Đang suy nghĩ miên man thì bỗng thấy Trịnh Hành Chu lạnh lùng nhìn ta.

Môi hắn mấp máy, tuy không có tiếng nhưng ta lại hiểu được lời hắn nói: "Không được nhìn hắn."

Chậc.

Quản trời quản đất, sao không quản chính mình?

7

Sau khi tế gia xong, Trịnh Hành Chu lại định lạnh mặt kéo ta đi nhưng bị phụ thân hắn gọi lại, hắn không cam lòng buông tay, đang định đi theo phụ thân hắn thì nghe phụ thân hắn lại nói: "Tư Uyên, con cũng đến đây đi."

Ta thở dài, vốn tưởng không có chuyện gì tốt, không ngờ vừa bước vào thư phòng, Trịnh phụ đã mặt nặng mày nhẹ quát: "Hành Chu, quỳ xuống!"

Là chuyện tốt!

Trịnh Hành Chu liếc nhìn ta đang hả hê, không nói nhiều, quỳ xuống.

Ta che miệng, sợ mình cười thành tiếng.

Nhưng Trịnh phụ lại hiểu lầm ta: "Tư Uyên, con đừng buồn, ta sẽ làm chủ cho con."

Hả?

Ngay sau đó, ta nghe ông ấy nghiêm giọng nói với Trịnh Hành Chu: "Con là đích tử của Trịnh gia, cuối năm phải vào triều làm quan, vậy mà giờ lại bị một người không ra gì làm mờ mắt, công khai nuôi ngoại thất, thậm chí còn muốn hòa ly với Tư Uyên!"

Trịnh Hành Chu đột nhiên lên tiếng: "Phụ thân, Sơ Miểu không phải là người không ra gì."

Trịnh phụ ném nghiên mực trong tay vào trán hắn, máu lập tức chảy ra: "Câm miệng!

"Con hồ đồ đến mức này, đặt thể diện của Trịnh gia, Đỗ gia vào đâu? Đặt Tư Uyên vào đâu?"

Ồ, hóa ra là muốn cho ta xem thái độ của Trịnh gia.

Thấy Trịnh phụ đã đi gọi gia pháp, ta vội nói: "Không sao đâu, con đã đồng ý hòa ly rồi, nhìn nhau chán ghét, chi bằng người nào cũng vui vẻ."

Trịnh phụ sững người.

Mặt Trịnh Hành Chu cứng đờ, sau đó hắn gằn từng chữ một: "Ta không đồng ý."

"Ta không đồng ý hòa ly."

Ta ngẩn người.

8

Trịnh phụ thấy thái độ của Trịnh Hành Chu thay đổi, cũng không đánh không mắng nữa, buông một câu: "Vậy hai đứa nói chuyện tử tế đi."

Nói chuyện gì chứ?

Ta còn có gì để nói với hắn nữa?

Ta lạnh mặt về phòng, Trịnh Hành Chu đi theo sau ta, sắc mặt còn khó coi hơn ta, máu trên trán nhỏ xuống đất, ta nghe rõ mồn một nhưng cũng không quan tâm.

Mãi đến khi vào phòng, mới có người hầu mang thuốc cầm máu và băng gạc đến nhưng Trịnh Hành Chu không biết làm sao, xua đuổi nha hoàn đi, nhìn chằm chằm ta: "Đỗ Tư Uyên, băng bó cho ta."

Ta kinh ngạc chỉ vào mình: "Ta?"

Hắn gật đầu.

Ta không kìm được cười thành tiếng: "Trịnh Hành Chu, chàng vì nuôi ngoại thất mà bị thương, lại để chính thê băng bó cho chàng?

"Bồ tát trên Phật đường Trịnh gia thấy ta thế cũng tự thấy không công bằng."

Nhưng Trịnh Hành Chu đột nhiên đập đổ khay đựng băng gạc và thuốc cầm máu xuống đất, bước vội đến trước mặt ta: "Đỗ Tư Uyên, nàng chỉ là không có ta trong lòng, lấy cớ khác làm gì?"

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: "Chàng dựa vào đâu mà chất vấn ta?"

"Ta có nuôi ngoại thất không?"

Kết quả hắn phản ứng còn dữ dội hơn: "Nàng chưa từng nuôi ngoại thất nhưng nàng...

"Nhưng người nàng quên…"

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Là đại ca ta."

Ta không đến nỗi quá ngốc, nghe đến đây, cũng dần dần ghép thành lại mọi chuyện: "Vậy hôm đó chàng lừa ta uống rượu, trong rượu đó đã bỏ thứ gì đó, để ta uống vào sẽ quên đi chàng, sau đó chàng có thể hòa ly với ta, đúng không?”

"Chỉ là không biết có sai sót gì, người ta quên lại là đại ca chàng.”

"Vậy chàng cho ta uống thứ gì?"

Hắn cười lạnh một tiếng nhưng không trả lời.

Ta cũng không để tâm: "Tóm lại, mục đích của chàng đã đạt được, ta đồng ý hòa ly."

"Trịnh Hành Chu, chúng ta hòa ly đi."

Hắn sững người, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Đỗ Tư Uyên, nàng đừng hòng."