Chương 9 - Ác Giả Ác Báo

9.

Ma q uỷ thì không cần ngủ, thường ngày Khương Nhuế đều nằm ở trên giường của tôi mở mắt cả đêm, nhưng hôm nay cô ấy dường như muốn làm chuyện gì đó.

Cô ấy rời khỏi nhà tôi, tôi muốn bay theo sau, nhưng không được.

Khương Nhuế bỏ lại thân thể của tôi trên giường, tôi nhất định phải canh giữ, một bên tôi lo lắng mùi bị người khác ngửi được, một bên lại sợ có người xông vào nhìn thấy thân thể của tôi.

Thân là q uỷ, đáng lẽ tôi không nên cầu Phật bái Bồ Tát, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, tôi không phải loại oán q uỷ lợi hại như Khương Nhuế, tôi không vào được thân thể của mình, nhỏ yếu bất lực tôi chỉ có thể một lần lại một lần cầu xin Khương Nhuế mau trở về.

Cửa phòng khách được mở ra, Trần Diệu đã trở lại. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đột nhiên hắn dừng lại ở trước cửa phòng tôi.

“Mùi gì vậy?”

Trần Diệu ngửi thấy một mùi khó ngửi nhưng lại không biết mùi này là mùi gì, mùi này hẳn rất gay mũi, nhưng mũi Trần Diệu lúc này đã bị người ta đánh lệch, trong xoang mũi máu còn đang chảy không ngừng, mùi hắn có thể ngửi được nhiều nhất chính là mùi máu tươi của mình.

Trần Diệu đứng ở cửa phòng tôi, dường như đang do dự có nên vào hay không.

Khoảnh khắc tay nắm cửa bị Trần Diệu nắm lấy, tôi thậm chí còn nghĩ đến kết cục mình sẽ bị tr a t ấn đến chet bởi pháp sư trừ tà được mời đến.

Nhưng cũng may Khương Nhuế đã trở lại, sương mù đen xâm nhập vào cơ thể tôi, thân thể tôi nằm ở trên giường thoáng cái đã có lại sức sống.

Khương Nhuế chủ động mở cửa đi ra ngoài, cũng đóng cửa phòng lại, dù sao cũng cần thời gian để mùi từ cửa sổ tản ra ngoài.

“Có chuyện gì?”

Khương Nhuế dường như không hề kinh ngạc khi thấy bộ dạng bị người ta đ ánh thê th ảm của Trần Diệu.

“Chị còn tiền không? Số tiền chị kiếm được ở bên ngoài tháng trước đâu rồi?"

Trần Diệu là tới đòi tiền, những người mà hắn quen biết không chỉ đánh nhau, gây rối mà còn đánh bạc.

Trần Diệu là kẻ thích ăn chơi, trong nhà tuy rằng dung túng hắn, nhưng số tiền hắn có thể kiểm soát vẫn có hạn, lần trước thiếu tiền hắn vốn nên trốn tránh một chút, nhưng hết lần này tới lần khác hễ có chút tiền, thay vì đem đi trả nợ hắn lại lấy đi để gỡ gạc.

Đến khi bị người ta bắt, nợ của hắn càng ngày càng nhiều, nên bị đ ánh đ ập dã man, chân cũng bị r ạch một đường.

“Tiền của chị? Hai ngày trước không phải ba mẹ lục lọi phòng chị sao? Số tiền đó đã sớm bị bọn họ lấy đi rồi.”

“Mẹ kiếp!”

Trần Diệu mắng một câu, rồi lại không thể làm gì, chỉ có thể kéo chiếc chân bị thương trở về phòng mình.

Ba giờ sáng, Khương Nhuế lặng lẽ đi vào phòng Trần Diệu.

Vết thương trên đùi Trần Diệu chỉ được xử lý đơn giản, cầm máu qua loa, vết thương còn chưa bắt đầu khép lại.

Giữa ngón tay Khương Nhuế toả ra một làn sương đen, sương đen giống như kim chỉ, đ âm vào miệng vết thương của Trần Diệu.

Màu đỏ nhàn nhạt theo sương đen tiến vào thân thể tôi, thân thể có chút khô quắt gầy gò của tôi lại tràn đầy, giống như người bị đói lâu rốt cục cũng được ăn no.

Cuối cùng, khi Khương Nhuế rời đi, Trần Diệu đang nằm trên giường đã ốm bớt, gò má cũng mềm mại hơn một chút.