Chương 10 - Ác Giả Ác Báo
10.
Pháp sư trừ tà cuối cùng đã tới. Khương Nhuế đi học, bởi vì có quá nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, nên tôi ở nhà.
Cái chet của Khương Nhuế thật sự có liên quan đến Trần Diệu sao?
Khương Nhuế c ướp thân thể của tôi có phải vì muốn trả thù Trần Diệu hay không? Rốt cuộc ba mẹ tôi biết những gì?
Tôi quyết định đi theo mẹ tôi, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.
Nhưng buổi sáng khi bà ấy nhìn thấy bộ dạng của Trần Diệu, liền sợ tới mức xin nghỉ phép dẫn nó đến bệnh viện.
Trong bệnh viện ngoại trừ Trần Diệu những vết thương trên người nó thì không kiểm tra ra được gì, họ cho rằng khí sắc của nó kém là do miệng vết thương chảy máu quá nhiều, hao tổn khí huyết.
Mẹ tôi nghe bác sĩ nói cần phải bồi bổ thân thể, liền đi chợ mua hai túi thức ăn lớn, chỉ riêng gà đất đã có ba con.
Mẹ tôi xách đồ ăn đi phía trước, Trần Diệu đi theo phía sau. Hai người vất vả lắm mới về đến nhà, chỉ thấy ngoài cửa nhà mình có một người đang đứng.
Chú hai ở quê tôi. Lông mày mẹ tôi nhíu lại, bà giấu đồ ăn sau lưng mình, dường như không hoan nghênh người thân nghèo đến từ nông thôn này lắm.
Ba mẹ tôi từ sau khi dọn vào thành phố cũng không liên lạc với thân thích ở quê, chớ nói chi là chú hai, người từ nhỏ đã bị đưa đến nhà người khác nuôi, vài năm không gặp được một lần này.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy chú hai là trong tang lễ của ông nội hai năm trước, chú hai từ nhỏ đã được một người mù trong thôn nuôi dưỡng.
Hồ Hạt Tử cũng không phải bị mù hoàn toàn, hắn chẳng những còn một con mắt thấy được mà còn có chút bản lĩnh q uỷ thần, lần đầu tiên hắn nhìn thấy chú hai đã nói đứa bé này là một thiên tài, hắn bỏ ra chút tiền để dẫn chú ấy đi từ chỗ ông nội có đông con.
Chú hai đi theo bên cạnh Hồ Hạt Tử học được bản lĩnh của hắn, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy, ở trong thôn quê chú ấy cũng có chút danh tiếng, sau khi ông nội chet chính chú hai lo liệu việc cúng bái.
“Chú hai, sao chú từ nông thôn xa xôi chạy tới thành phố thăm chúng tôi vậy?”
Mẹ tôi đánh giá một thân mang trang phục đơn giản của chú hai, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Chú hai không đáp lời, chỉ đi tới phía sau mẹ tôi liếc mắt nhìn Trần Diệu một cái, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt chú hai liền trầm xuống.
“Dương thọ của con trai chị đã bị tà ma hút đi hơn phân nửa rồi!”
Pháp sư trừ tà cuối cùng đã tới. Khương Nhuế đi học, bởi vì có quá nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, nên tôi ở nhà.
Cái chet của Khương Nhuế thật sự có liên quan đến Trần Diệu sao?
Khương Nhuế c ướp thân thể của tôi có phải vì muốn trả thù Trần Diệu hay không? Rốt cuộc ba mẹ tôi biết những gì?
Tôi quyết định đi theo mẹ tôi, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.
Nhưng buổi sáng khi bà ấy nhìn thấy bộ dạng của Trần Diệu, liền sợ tới mức xin nghỉ phép dẫn nó đến bệnh viện.
Trong bệnh viện ngoại trừ Trần Diệu những vết thương trên người nó thì không kiểm tra ra được gì, họ cho rằng khí sắc của nó kém là do miệng vết thương chảy máu quá nhiều, hao tổn khí huyết.
Mẹ tôi nghe bác sĩ nói cần phải bồi bổ thân thể, liền đi chợ mua hai túi thức ăn lớn, chỉ riêng gà đất đã có ba con.
Mẹ tôi xách đồ ăn đi phía trước, Trần Diệu đi theo phía sau. Hai người vất vả lắm mới về đến nhà, chỉ thấy ngoài cửa nhà mình có một người đang đứng.
Chú hai ở quê tôi. Lông mày mẹ tôi nhíu lại, bà giấu đồ ăn sau lưng mình, dường như không hoan nghênh người thân nghèo đến từ nông thôn này lắm.
Ba mẹ tôi từ sau khi dọn vào thành phố cũng không liên lạc với thân thích ở quê, chớ nói chi là chú hai, người từ nhỏ đã bị đưa đến nhà người khác nuôi, vài năm không gặp được một lần này.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy chú hai là trong tang lễ của ông nội hai năm trước, chú hai từ nhỏ đã được một người mù trong thôn nuôi dưỡng.
Hồ Hạt Tử cũng không phải bị mù hoàn toàn, hắn chẳng những còn một con mắt thấy được mà còn có chút bản lĩnh q uỷ thần, lần đầu tiên hắn nhìn thấy chú hai đã nói đứa bé này là một thiên tài, hắn bỏ ra chút tiền để dẫn chú ấy đi từ chỗ ông nội có đông con.
Chú hai đi theo bên cạnh Hồ Hạt Tử học được bản lĩnh của hắn, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy, ở trong thôn quê chú ấy cũng có chút danh tiếng, sau khi ông nội chet chính chú hai lo liệu việc cúng bái.
“Chú hai, sao chú từ nông thôn xa xôi chạy tới thành phố thăm chúng tôi vậy?”
Mẹ tôi đánh giá một thân mang trang phục đơn giản của chú hai, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Chú hai không đáp lời, chỉ đi tới phía sau mẹ tôi liếc mắt nhìn Trần Diệu một cái, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt chú hai liền trầm xuống.
“Dương thọ của con trai chị đã bị tà ma hút đi hơn phân nửa rồi!”