Chương 7 - [Zhihu] Thủ Khoa Đầu Thích Giả Nghèo.
Về đến nhà khi tôi còn chưa vào đến cổng thôn thì đã nghe thấy tiếng trống và chiêng vang lên từ đó.
Ba tôi và bà nội đứng ở đó, cầm cái băng rôn đang chờ sẵn ở cổng thôn, tôi còn trông thấy cái tên to đùng của mình trên băng rôn nữa. Lúc này, mũi giày của tôi đã vô tình cào xuống đất tạo thành hình ngôi nhà Barbie mơ ước rồi.
- Gái cưng à, con thật sự đã làm ba nở mày nở mặt rồi, lại còn trở thành thủ khoa toàn tỉnh chứ!
- Vừa rồi đài truyền hình đến nhà chúng ta phỏng vấn, ủy ban thôn cũng thưởng tiền cho nhà chúng ta, bọn họ còn bảo sẽ phát sóng mỗi ngày ba lần, mỗi lần hai tiếng về thành tích thủ khoa toàn tỉnh đầy vinh quang của con đấy.
Ba tôi vui mừng ôm chầm lấy tôi, sau đó còn tự hào vỗ mạnh vào lưng tôi khiến tôi suýt chút nữa nôn hết bữa trưa vừa ăn.
Ba tôi kể rằng, lúc đầu khi tra cứu về trường cao đẳng kỹ thuật và nghề nghiệp Ngũ Đạo Khẩu gì đó thì tay ông ấy liền run rẩy không ngừng, nhưng khi thấy trang web tra cứu nhảy sang trang web của đại học Thanh Hoa, ông ấy suýt chút nữa đã tức đến mức đập luôn chiếc máy tính.
- Gái cưng à, ba đã chuẩn bị xong nhà ở Bắc Kinh cho con rồi, năm căn hộ ngay trung tâm thành phố, con muốn ở căn nào thì tùy ý chọn.
Ba tôi phất tay một cái, đặt đống chìa khóa trước mặt tôi, nhưng lúc này tôi lại không quan tâm đến chuyện đó.
Tôi đi quanh một vòng quanh ngôi biệt thự nhỏ bốn tầng ở thôn, rồi nhìn ba mình hỏi:
- Ba ơi, chiếc Maybach màu đen trắng của ba đâu rồi ạ??
Ba tôi hình như cũng hơi ngẩn người, ông ấy nghĩ nghĩ một lát rồi nhìn tôi:
- Ba thấy chiếc Mercedes mà chị Trần dùng để đi chợ cũng lâu rồi, nên liềđổi cho cô ấy dùng chiếc đó.
- Sao vậy? Nếu con thích xe thì ba sẽ mua cho con một chiếc Lamborghini nhé.
Tôi nhíu mày, dì Trần là người giúp việc trong nhà tôi, dì đã làm việc ở đây từ khi tôi mới chào đời.
Dì ấy đã ly hôn từ lâu, một mình nuôi hai đứa con, hiện tại dưới sự hỗ trợ của gia đình tôi thì hai người con trai của dì đã sống cuộc sống rất thành đạt tại Mỹ.
Tôi hiểu rõ nhân phẩm của dì Trần, dì ấy là một người rất cẩn trọng, một mình nuôi dạy hai đứa con rất tốt nên chắc chắn sẽ không làm chuyện như đem xe cho người khác mượn mà không thông báo với chủ nhà.
- Ba ơi, dì Trần hiện giờ có ở nhà không?
- Không, mấy hôm trước dì Trần đã xin phép nghỉ để bay qua Mỹ thăm con trai rồi.
Có vẻ như ba tôi cũng nhận ra có chuyện gì đó, liền lên tiếng hỏi ngay lập tức.
- Con gái cưng à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tôi mím môi nhìn ba mình rồi bảo:
- Ba ơi, hôm nay lúc con ở cổng trường trông thấy chiếc Maybach của nhà mình đấy.
Tôi kể lại hết mọi chuyện cho ba nghe, ba tôi nghe xong chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra gọi cho dì Trần.
Dì Trần giải thích với ba tôi rằng, mấy hôm trước trước khi đi sang Mỹ dì đã đưa chiếc Maybach đến trung tâm bảo dưỡng xe 4S, vì không thể về ngay nên dì đã nhờ em trai mình đến đó lấy xe về. ( truyện trên app t.y.t )
Sau đó ba tôi cúp điện thoại, hai cha con chúng tôi vốn rất tin tưởng vào dì Trần và những gì dì ấy nói với chúng tôi hoàn toàn không đáng nghi.
Vì thế lúc này, sự thật đã trở nên rất rõ ràng rồi.
Dì Trần có một người em trai, và người đó là đứa em ruột duy nhất của dì ấy…năm xưa ông ta không chịu đi làm cũng chẳng chịu học hành gì cả.
Sau này vì không đành lòng mà dì Trần đã nhờ ba tôi giúp đỡ, để sắp xếp cho ông ta một công việc đàng hoàng.
Tôi đã từng gặp ông ta một lần, mơ hồ nhớ rằng hình như hiện tại ông ta đang làm quản lý ở một khu nghỉ dưỡng thuộc sở hữu của gia đình tôi.
Đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi tôi bất ngờ rung lên.
Tôi lấy điện thoại ra và mở xem, trong nhóm wechat của lớp Trần Trân Trân đã gửi địa chỉ của khu nghỉ dưỡng vào nhóm.
Sau khi tôi mở định vị và nhìn thấy con số cùng khoảng cách trên màn hình, nơi đó chỉ cách nhà tôi có mấy kilomet, lúc này tôi chỉ biết khẽ cười.
Bất ngờ chưa, “trộm” tới tận nhà tôi rồi.
Trần Trân Trân, rốt cuộc cô ta có gan thế nào mà dám làm ra chuyện này!
Khu nghỉ dưỡng đó cũng là của nhà tôi!