Chương 4 - [Zhihu] Em Tự Hào Về Anh

Chấn thương cũ và tổn thương sụn chêm ở đầu gối trái khiến bác sĩ nhận định:

“Ngay cả khi khỏi, cậu cũng khó đạt lại tốc độ như trước đây.”

Nhưng mà huấn luyện viên không tin, đồng đội không tin, và chính Dung Diệu cậu cũng không tin.

Ba năm bốn tháng hồi phục, đau đớn và gian nan.

Đã có lúc cậu muốn từ bỏ, muốn trở thành một người bình thường.

Nhưng khi đó, Giang Cửu Cửu chỉ vào màn hình phát lại một cuộc thi, nói với cậu:

“Dung Diệu, cậu nhìn thấy bục huy chương Olympic kia chứ?”

“Cậu sẽ đứng trên đó.

Và là ở vị trí cao nhất, chính giữa.”

Cô luôn có một niềm tin không tên dành cho Dung Diệu.

“Cậu sinh ra là để thuộc về đường đua.”

Và mọi người đang chờ đợi ngày cậu trở lại với vương miện.

Bốn năm sau, Dung Diệu 26 tuổi, trở lại sân khấu Giải Vô địch Thế giới.

“Tôi tên là Dung Diệu, đến từ Trung Quốc. Tôi đã quay lại với đường đua 100m nam.”

Đó là lời tuyên bố trước cuộc thi của cậu.

Sau trận đấu, Dung Diệu trở thành nhà vô địch châu Á đầu tiên giành huy chương vàng ở cự ly 100m nam tại Giải Vô địch Thế giới.

Một ngày sau, trong nội dung tiếp sức 4x100m, cậu cùng đồng đội phá kỷ lục châu Á với thành tích 37 giây 90, giành huy chương đồng.

Phỏng vấn sau giải, cậu chỉ nói một câu:

“Không ai sinh ra đã là kẻ yếu, và cũng không ai mãi mãi là kẻ mạnh.”

06. Em Tự Hào Về Anh

Olympic là thánh địa trong mơ của mọi vận động viên, bốn năm một lần, có khi họ phải đánh đổi cả tuổi thanh xuân chỉ để chờ đợi khoảnh khắc ấy.

“Dung Diệu, anh nhất định sẽ đứng trên đó và trở thành niềm tự hào của Trung Quốc.”

Trước thềm cuộc thi, Giang Cửu Cửu chỉ vào bục trao huy chương – nơi biết bao vận động viên mơ ước – giọng cô dịu dàng nhưng kiên định đến lạ.

Trong đôi mắt cô, có bầu trời xanh trong, có thảm cỏ xanh mướt, có những vận động viên đến từ khắp nơi trên thế giới, và đặc biệt nhất, là Dung Diệu.

Dung Diệu – niềm kiêu hãnh của Trung Quốc.

Trong trận chung kết 100m nam tại Thế vận hội lần thứ 33, anh giành chức vô địch với khoảng cách 0,01 giây.

9 giây 75 – nhà vô địch Olympic nội dung 100m nam.

Từ trường quay đến khán đài, tất cả như vỡ òa trong cơn cuồng nhiệt, bởi mọi người vừa chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử.

Có thể, thời đại của Dung Diệu trong làng chạy ngắn không kéo dài, nhưng anh đã tạo nên một kỳ tích cho thế giới.

Anh là vận động viên Trung Quốc đầu tiên lọt vào chung kết 100m nam tại Olympic.

Anh là người châu Á đầu tiên giành huy chương tại Giải vô địch điền kinh thế giới.

Anh là vận động viên Trung Quốc và châu Á đầu tiên giành huy chương vàng Olympic nội dung 100m.

Anh là người đầu tiên trên thế giới phá vỡ sự "thống trị" của các vận động viên da màu trong nội dung 100m Olympic.

“Em tự hào về anh.”

Giang Cửu Cửu ôm chặt lấy anh, nước mắt rơi dài trên má, khẽ thì thầm bên tai anh.

“Anh đã làm được rồi.” Dung Diệu mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt vốn kiêu ngạo nay lại dịu dàng và đầy yêu thương.

Sau những thăng trầm, chàng trai kiêu hãnh ngày nào giờ đây đã trưởng thành và chín chắn hơn bao giờ hết.

Trong trận chung kết tiếp sức 4x100m nam, đội tuyển Trung Quốc đạt thành tích 37 giây 85, một lần nữa phá kỷ lục châu Á, đồng thời giành được tấm huy chương đầu tiên trong lịch sử Olympic của quốc gia ở nội dung tiếp sức.

Hạng ba nội dung tiếp sức 4x100m nam tại Thế vận hội lần thứ 33 – thành tích cao nhất mà một đội châu Á từng đạt được.

Mọi mây mù cuối cùng cũng tan biến, ánh sáng mặt trời đã chiếu rọi lên con đường phía trước.

“Giang Cửu Cửu, em đồng ý làm vợ anh chứ?” Dung Diệu đang cầm trên tay hai chiếc huy chương và chiếc nhẫn cầu hôn, đưa cho cô gái đã cùng anh đi qua những tháng ngày chấn thương.

“Em đồng ý.” Giang Cửu Cửu bật khóc nức nở, nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc và bất ngờ.

Anh là Dung Diệu tuyệt vời nhất – từ chàng trai trẻ lần đầu gặp gỡ năm nào đến người đàn ông hiện tại.

Trong mắt em, anh luôn là Dung Diệu tốt nhất.

07. Hậu Truyện

“Đây không phải là thời đại của tôi, mà là thời đại của Trung Quốc.”

Khi được phóng viên nước ngoài phỏng vấn về cụm từ “Thời đại Dung Diệu” trên đường đua 100m, anh khẽ cười và lắc đầu đáp.

“Tôi tin rằng trong tương lai sẽ còn nhiều thời đại của Trung Quốc nữa.”

Đôi mắt anh lấp lánh ánh sáng, đó là niềm tin vào thế hệ sau, là hy vọng vào tương lai.

Đỉnh cao của một vận động viên luôn ngắn ngủi.

Một năm sau, tại Giải vô địch điền kinh thế giới, Dung Diệu giành huy chương bạc nội dung 100m với thành tích 9 giây 85.

Tin vui là, trong trận chung kết tiếp sức 4x100m, bốn chàng trai tuy không còn trẻ nhưng đều thi đấu xuất sắc.

Cú chạy cuối cùng của Dung Diệu được gọi là “5 giây thần tốc,” vượt qua đối thủ mạnh và giành huy chương vàng, lần đầu tiên trong lịch sử.

Đó là một trận đấu làm chấn động toàn thế giới – quốc gia từng bị coi là yếu trên đường chạy ngắn giờ đây đã giành huy chương vàng tại Giải vô địch thế giới.

Sau trận đấu, có tuyển thủ nước ngoài nghi ngờ khả năng của đội tuyển Trung Quốc, ám chỉ họ sử dụng chất kích thích.

Nhưng lần này, dư luận trên mạng đồng lòng bảo vệ họ, tin tưởng vào kết quả xét nghiệm của Liên đoàn Điền kinh Quốc tế, và tin tưởng vào người Trung Quốc.

“Chúng tôi không có gì phải hổ thẹn.”

Chỉ sáu từ ngắn gọn, nhưng là câu trả lời mạnh mẽ nhất.

31 tuổi, Dung Diệu tham gia kỳ Thế vận hội cuối cùng của mình.

Trên đường chạy 100m nam, những đối thủ cùng thời với anh đều đã giải nghệ, các ngôi sao trẻ từ nhiều quốc gia bắt đầu vươn lên.

Dung Diệu về đích ở vị trí thứ tám trong trận chung kết – cũng là thành tích tốt nhất của đội Trung Quốc năm đó.

Thời đại nào rồi cũng sẽ kết thúc, con người rồi cũng sẽ già đi.

Nhưng những ký ức sẽ không bao giờ phai nhạt, và trong ký ức đó luôn có những điều kỳ diệu.

Nhiều năm sau, Dung Diệu – vận động viên đầu tiên phá vỡ sự “thống trị” của các vận động viên da màu trong nội dung 100m Olympic – đã được vinh danh tại Đại sảnh Danh vọng Điền kinh Thế giới.

Tượng của anh sẽ được đặt tại Bảo tàng Olympic, là niềm tự hào và ngưỡng mộ của những thế hệ sau.

Tên anh sẽ được khắc ghi trong lịch sử.

Đường chạy 100m nam rồi sẽ xuất hiện những kỳ tích mới.

Bởi tôi tin rằng, không ai sinh ra đã là kẻ yếu, và cũng không ai mãi mãi là kẻ mạnh.

/Hết/