Chương 1 - Yêu Vương Ngồi Xuống
Xuyên vào làm đệ tử phế vật nhất của Ngự Thú Tông, ta liền bị phái đi đàm phán với Yêu Vương.
Chưa nói được ba câu, bên kia đã bốc sát khí, Yêu Vương vung tay, móng vuốt sắc như đao lấp loáng!
Tình thế nguy cấp, ta không kịp nghĩ ngợi gì, buột miệng quát lớn:
“Ngồi xuống!”
Kết quả là
Vị Yêu Vương cao lớn oai phong ấy thế mà thật sự ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất, tai cụp xuống, đầu cúi rạp như một con chó nhỏ biết lỗi.
Ta: ?!
…Rõ ràng ta là người không biết điều khiển linh thú nhất tông môn mà?!
Sao ngươi lại nghe lời hơn cả cẩu con nhà bên vậy hả?!
1
Xuyên thành đệ tử Tô Niệm của Ngự Thú Tông, ta còn chưa đứng vững thì đã bị giao cho trọng trách đàm phán với Yêu tộc.
Chưởng môn vỗ vai ta đầy thân thiết, vẻ mặt nghiêm nghị lại mang theo ba phần bi tráng:
“Niệm nhi à, tông môn mỗi ngày một suy vi, tương lai chỉ trông cậy vào con thôi.”
Ta nắm tay áo người, nước mắt lã chã:
“Nhưng… đồ nhi cái gì cũng không biết a…”
Vừa mới xuyên tới chưa đến ba nhịp thở, đã bị ném vào chuyện hệ trọng thế này, có còn thiên lý nữa không?!
Vốn định giả vờ đáng thương xin tha một phen, ai ngờ chưởng môn đại nhân còn chưa nghe xong đã một cái chớp mắt biến mất dạng, chạy trốn còn nhanh hơn cả cưỡi tiên hạc.
Đám sư huynh sư tỷ đưa tiễn ta, ai nấy đều mang vẻ bi ai như đưa người đi chịu chết:
“Nghe nói bản thể của Yêu Vương là một con sói, ghét Ngự Thú Tông chúng ta nhất trên đời…”
“Yêu Vương kia giết người không chớp mắt, tiểu sư muội nhớ phải cẩn thận đó nha!”
“Tu mấy năm trời, muội ngay cả một cái Ngự Thú Lệnh cũng chưa học được, lần này đúng là thập tử vô sinh…”
Có người lẩm bẩm:
“Chuyện này chẳng phải ban đầu là giao cho Lê Thanh sư tỷ sao? Nàng ấy mới là người giỏi nhất tông môn mà…”
Lời còn chưa dứt đã bị người bên cạnh bịt mồm, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ trong đám đông, một nữ tử yểu điệu, dung mạo khuynh thành bước ra.
Cử chỉ tao nhã, giọng nói ngọt ngào như mật:
“Tiểu sư muội, thật xin lỗi nha, vốn hôm nay là ngày thành thân của muội, không ngờ lại để muội thay ta đi hòa đàm…”
Cả đám người đồng loạt cúi đầu, im lặng như cút non gặp mưa.
Thì ra là sư tỷ Lê Thanh.
Miệng thì nói xin lỗi, mà ánh mắt lại long lanh hớn hở, nửa điểm áy náy cũng không có.
Ta nheo mắt cười:
“Đã xin lỗi, vậy sư tỷ cho ta mượn chút pháp bảo hộ thân đi?”
Là đệ nhất cao thủ tông môn, chẳng lẽ lại không có lấy một món pháp khí tử tế?
Lê Thanh sững người trong chốc lát, sau đó nước mắt chực trào, rưng rưng như sương sớm:
“Tiểu sư muội… muội đang trách ta sao…?”
“Chứ còn gì nữa?”
Ta xưa nay có gì nói nấy, thấy nàng cứ đứng trơ ra đó, dứt khoát ra tay luôn, sờ soạng trên người nàng tìm pháp khí.
Nếu còn không nhanh lên, con đại bàng cánh bạc kia sẽ tha ta đi gặp Yêu Vương mất rồi!
Lê Thanh lùi về sau một bước, đôi mắt đỏ hoe, như thể chịu phải nỗi oan ức tày trời.
“Ta biết tiểu sư muội trách ta vì làm lỡ hôn sự của muội, nhưng cũng không thể sỉ nhục ta như vậy được!”
Hôn sự gì? Sỉ nhục gì? Ta còn chưa hiểu ra sao thì phía sau đã vang lên một tiếng quát giận dữ:
“Dừng tay!”
2
Kiếm khí sắc bén lướt sát mái tóc ta, rạch một đường nóng rát qua má.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử áo xanh cưỡi kiếm bay tới, ánh mắt đen như ngọc lạnh lẽo, sát khí cuộn trào.
“A Thanh, nàng không cần xin lỗi với loại người như vậy. Vốn dĩ ngày mai ta cũng chẳng định cưới nàng.”
Nam tử ấy sải bước đến trước mặt ta, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
“Tô Niệm, được thay A Thanh đi đàm phán là phúc phận của ngươi, nhớ kỹ, đừng để mất mặt tông môn các ngươi!”
“…Chờ ngươi trở về, ta sẽ cưới ngươi.”
Tám chữ ngắn ngủi, hắn nghiến răng nói ra, ánh mắt đầy thù hận như muốn thiêu đốt ta.
“Xin hỏi… ngài là ai?”
Ta dè dặt lên tiếng, đổi lại chỉ là một cái cười khẩy đầy khinh bỉ.
“Được rồi được rồi, ta biết muội vẫn còn giận ta. Chẳng phải chỉ là giết con gà trong sân muội để tẩm bổ cho A Thanh thôi sao? Đợi muội trở về, ta đền cho một con là được chứ gì!”
Có người nhỏ giọng thì thầm:
“Đó đâu phải gà gì bình thường, là Huyền Điểu hiếm thấy, là di vật mẫu thân của Tô Niệm để lại cho nàng đấy…”
“Rõ ràng cha mẹ đều là thiên tài hàng đầu của Ngự Thú Tông, còn đính hôn với đệ nhất kiếm tu của Kiếm Tông là Lý Huyền Minh, sao Tô Niệm lại ra nông nỗi này?”
A? Ta thảm đến vậy sao?
“Đường đường là đệ nhất kiếm tu mà đi giành đồ của vị hôn thê, ta phải đi tố cáo ngươi với chưởng môn mới được!”
Ta trước nay nước mắt luôn sẵn có, lập tức gào khóc ầm ĩ, giả bộ đáng thương, lôi kéo ánh nhìn của các đệ tử xung quanh.
“Tô Niệm chẳng phải trước giờ luôn rụt rè, không dám lên tiếng sao? Hôm nay sao lại mạnh mồm thế?”
“Thỏ bị ép đến đường cùng cũng cắn người đấy, bọn họ thật sự quá đáng rồi.”
Sắc mặt Lý Huyền Minh trắng bệch, rồi lại tái xanh.
Hắn từ nhỏ đã quen đứng trên cao, luôn dạy ta rằng “gia sự không được truyền ra ngoài”, lại bắt ta “lấy mặt mũi làm trọng, học cách nhẫn nhịn”.
Không ngờ hôm nay ta lại không hề giữ thể diện, dám la to giữa đám đông.
Hắn run run chỉ tay vào ta, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể phản bác.
Nhìn thấy người vây xem mỗi lúc một đông, Lý Huyền Minh mặc kệ Lê Thanh cản lại, đưa tay giật lấy bình ngọc bên hông nàng.
“Chỉ là mượn Huyền Điểu của muội dùng một chút thôi, đây là linh đan Huyền Điểu, mau đi đi!”
Lê Thanh giận đến phát run, nhưng lại không thể phát tác, chỉ đành nghiến răng niệm vài câu chú.
Ta còn đang đắc ý, chưa kịp phản ứng thì con điêu cánh bạc đã quắp ta bay vút lên trời.
3
Không ngờ con đại điêu này bay nhanh đến thế, chỉ trong một ngày đã tới ranh giới Yêu Vương.
Ta đứng trước cung điện của Yêu Vương, đi hai bước lại lùi hai bước.
Đám thị vệ bên cạnh bắt đầu trợn trắng mắt.
“Ngự Thú Tông dù sao cũng là một trong ba đại tiên tông, sao lại cử đến kẻ nhát gan như vậy?”
Hừ, khích tướng sao?
Ta không mắc mưu.
“Ai… nếu còn không đàm phán, e là Yêu Vương sẽ trực tiếp san bằng Ngự Thú Tông mất thôi!”
Ồ, chơi bài cảm xúc à? Ta cũng không động lòng.
Đám thị vệ rốt cuộc chịu hết nổi, dứt khoát đẩy ta vào trong điện.
Bên trong địa cung âm u, trên cao đài, một người đang xoay ngón tay giữa ngọn lửa xanh lơ nhạt như thể quá đỗi nhàm chán.
Ta không thấy rõ diện mạo hắn, chỉ có thể run run gan lớn bước lên hai bước.
“Dừng lại.”
Không rõ giọng nói vang lên từ nơi nào, nhưng ngữ điệu ôn hòa lại mang theo khí thế không cho phép kháng cự.