Chương 2 - Yêu Thương Từ Chiếc Xe Lăn

Bình luận trực tiếp nổ tung.

【Ghen tị đến phát điên! Nhiều thêm một người giàu như tôi thì thế giới có chết không?!】

【Tức quá mà lăn một vòng trên giường, nhưng dây sạc không đủ dài nên lăn lại.】

【Những người giàu các người có thể chuyển qua một hành tinh khác sống được không?!】

【Đáng chết thật! Tôi tức quá bấm đặt ngay một ly cà phê giá gốc!】

【Này này, chị em trên kia đừng bốc đồng! Không uống cà phê thì sống làm sao?!】

Tôi lật đi lật lại bìa sách, xác nhận mình không nhìn nhầm chữ.

Đây chắc chắn là “Nữ Giới”?

Chứ không phải ảo tưởng trước khi kiệt sức của một con dân văn phòng sao?

Cứ như đang nằm mơ vậy.

Mỗi ngày đúng 10 giờ sáng, quản gia lại nghiêm túc xuất hiện với máy POS, danh mục túi xách, trang sức mới, nghiêm chỉnh như đi chầu vua.

“Phu nhân, hôm nay cần hoàn thành hạn mức tiêu dùng 500.000 tệ.”

Tôi vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa chống nạnh: “Cái túi bucket da cá sấu này…”

“Không được.”

Cố Thời Duật bất ngờ ngẩng lên từ đống tài liệu: “Tuần trước em vừa mua một cái cùng màu rồi, vi phạm điều thứ ba trong Nữ Giới·Tiết Kiệm Chương.”

Anh đẩy tới một bộ khuyên tai kim cương mới nhất: “Cái này hợp với bộ haute couture hôm qua em mặc.”

Bình luận nổ tung.

【Cái quái gì mà tiết kiệm phải mua trang sức đồng bộ vậy?!】

【Biết rõ cả màu túi em ấy mua?! Không lẽ mỗi đêm chú nhỏ đều ngồi duyệt hóa đơn mua sắm của nữ phụ sao?!】

Ngoài khoản “góp sức duy trì nòi giống” không thể thiếu, mỗi sáng mở mắt ra, điều đầu tiên tôi làm chính là… tiêu tiền.

Quẹt thẻ đến mức đau cả tay.

Tôi nằm dài trên sofa da thật, dùng móng tay đính kim cương chọc vào đùi Cố Thời Duật.

“Còn 300.000 tệ trong hạn mức tháng này, người ta thật sự không tiêu nổi nữa mà~”

Bút máy vàng ròng trong tay Cố Thời Duật khựng lại, mực đen thấm vào giấy.

“Làm nũng một lần, trừ 50.000 tệ.”

“Chỉ 50.000?”

Tôi lăn một vòng vào lòng anh, môi đỏ cố tình lướt qua yết hầu đang trượt lên xuống.

“Thế này thì sao?”

Bánh xe lăn gỗ đàn hương đột nhiên nghiêng, tôi hét lên rồi ngã vào lòng anh.

Cố Thời Duật gỡ tràng hạt, quấn quanh mắt cá chân tôi, ánh mắt phía sau lớp kính tối sẫm lại.

“Tiếp xúc cự ly 0, tính phí theo giây…”

Chỉ trong một đêm, tôi vượt mức tiêu xài.

4

Nước trong phòng tắm vừa ngừng chảy, Cố Thời Duật hôn nhẹ lên má tôi, dịu dàng dỗ dành:

“Tuần sau đi dự tiệc từ thiện với anh, được không?”

Tôi buồn ngủ díp mắt, nghe thấy tiếng chuyển khoản vang lên liền gật đầu ngay lập tức.

Mơ màng chưa được bao lâu, loạt bình luận lại điên cuồng tràn màn hình.

【Aaa cuối cùng cũng tới tình tiết mới!】

【Nữ chính và chú nhỏ uống rượu có thuốc, bị nhốt chung một phòng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tình cảm dâng trào, nữ phụ chỉ có thể ra rìa mà khóc hahaha!】

Buổi tiệc tối chán muốn chết, ai nấy đều đeo nụ cười giả tạo.

Lợi dụng lúc Cố Thời Duật đang trò chuyện, tôi lén lút trốn ra góc khuất.

Một bóng người đổ xuống trước mặt tôi, chắn hết ánh đèn.

Là Cố Yến – thanh mai trúc mã kiêm vị hôn phu cũ của tôi.

À không, bây giờ theo vai vế, anh ta phải gọi tôi một tiếng “thím”.

Anh ta nhìn tôi, mắt đỏ hoe, mở miệng là giọng đầy nghẹn ngào.

“Tiểu An, khoảng thời gian này em chịu khổ rồi.”

Tôi tay trái cầm macaron, tay phải cầm bánh ngọt.

Ý anh là quẹt thẻ sao? Nhai nhai nhai, ừm, đúng là có hơi mệt thật… Nhai nhai nhai.

Không tiêu hết là phải lấy thân ra đền.

Sướng thì có sướng, nhưng eo cũng muốn gãy rồi…

Nhìn tôi ăn đến vương vụn đầy miệng, b ap c,ai dang yeu Cố Yến ôm mặt, suýt nữa bật khóc.

“Bọn họ đối xử với em tàn nhẫn đến mức này sao?! Ngay cả cơm cũng không cho ăn no…”

À, không phải vì thế đâu.

“Tổ yến vi cá ăn nhiều quá ngán, em chỉ muốn đổi vị sang đồ ăn rác thôi.”

Cố Yến lắc đầu, hoàn toàn không nghe lọt lời tôi nói.

“Tiểu An, em đừng sợ!”

Anh ta nắm chặt vai tôi.

“Em hãy đặt thứ này vào thư phòng của chú nhỏ. Chỉ cần anh ta sụp đổ, anh sẽ đưa em đi! Khi đó, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau!”

Thư phòng à?

Nhưng mà… Cố Thời Duật chưa bao giờ làm việc trong đó cả?

Anh ấy chỉ vào đó để “xử” tôi thôi…

Tôi siết chặt cây bút ghi âm trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn về phía Cố Yến dần trở nên phức tạp.

Trước đây sao tôi không nhận ra anh ta có sở thích biến thái vậy chứ?

Thích nghe trộm tiếng giường chiếu của chú thím mình luôn à?

Thấy tôi không trả lời, Cố Yến tưởng tôi còn do dự, cắn răng, hạ giọng nói:

“Chỉ cần em chịu giúp anh, mỗi tháng anh sẽ cho em 500.000 tệ tiêu vặt. Muốn mua gì cũng được.”

Bao nhiêu cơ?!

Tôi dụi dụi tai, tưởng mình nghe nhầm, chắc chắn không thiếu một con số 0 chứ?

Chậc, keo kiệt thật đấy.

Thôi, sở thích hơi đặc biệt một chút cũng chẳng sao.

Cháu trai thích thì cứ để cháu trai làm, ai bảo tôi vừa đẹp người vừa tốt bụng cơ chứ?

Cố Yến nhìn tôi đầy hy vọng:

“Tiểu An, trông cậy cả vào em!”

Tôi phất tay một cách thiếu kiên nhẫn:

“Biết rồi, đi nhanh đi!”

Còn làm lỡ dở việc tôi ăn nữa.

Vừa nhét miếng bánh kem vào miệng, loạt bình luận lại điên cuồng tràn màn hình.

【Nữ chính trúng thuốc rồi! Nhầm đường vào phòng nghỉ của chú nhỏ! Aaa, cuối cùng cũng tới cảnh xe lăn play rồi sao?!】

【Trong nguyên tác, chính sau lần bị trúng thuốc này, thái độ của chú nhỏ mới thay đổi với nữ chính.】

【Mong nữ phụ biết điều một chút, đừng có đi quấy rối đôi tình nhân nữa!】

【Nhưng mà… giờ nữ phụ mới là vợ chính thức của đại lão mà?】

【Biết gì không? Chưa nghe câu “người không được yêu mới là kẻ thứ ba” à? Nữ phụ giờ chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết thôi.】

Tôi nhìn quanh, đúng là không thấy Cố Thời Duật đâu.

Lại cắn thêm một miếng macaron, nhưng lần này vị giác nhạt nhẽo hẳn.

5

Hành lang trống vắng, cửa phòng nghỉ đóng chặt.

Đáng tiếc, cách âm không tốt lắm, tôi nghe rõ mồn một giọng nữ nũng nịu bên trong.

“Cố tổng, xin anh… Ưm…”

Tôi vô thức sờ điện thoại trong túi, tim như rơi xuống đáy vực.

Nhanh lên, chụp ngay đi!

Không phải cô thích tiền của anh ta sao?

Chỉ cần chụp được bằng chứng Cố Thời Duật ngoại tình, thì toàn bộ tài sản khổng lồ của nhà họ Cố sẽ là của cô!

Một giọng nói nhỏ trong đầu tôi đang tức giận lải nhải.

Xin lỗi nhé, Cố Thời Duật.

Con người không thể vì chồng mà từ bỏ hàng trăm tỷ được!

Tôi cắn răng mở camera, tung một cước đá bay cửa phòng nghỉ.

Dùng lực hơi quá, cánh cửa đập mạnh vào tường phát ra một tiếng “rầm” chói tai, sau đó lại từ từ bật ngược lại.

Nhưng cảnh tượng trước mắt…

Không giống như tôi tưởng tượng chút nào.

Cố Thời Duật siết chặt tay vịn xe lăn, áo sơ mi đen nhăn nhúm, trên mặt lộ ra sắc đỏ bất thường.

“Ưm ưm…”

Lâm Noãn ánh mắt lờ đờ, dây áo ren trượt xuống tận vai…

Miệng cô ta bị nhét một miếng giẻ lau, hai tay bị trói ngược ra sau, chỉ có thể ngọ nguậy trên sàn như một con giun.

Cảnh tượng vừa hoang đường vừa buồn cười.

“Còn không mau đem cô ta đi?!”

Cố Thời Duật cúp máy, lập tức có mấy vệ sĩ bước vào, khiêng Lâm Noãn ra ngoài.

Lúc đi ngang qua, tôi tiện tay ném cho cô ta một chiếc chăn.

Bổ sung một câu: “Đưa đến bệnh viện đi.”

Căn phòng trở lại yên tĩnh.

Không chụp được gì, cũng chẳng có trăm tỷ nào hết.

Nhưng tâm trạng lại không tệ như tôi nghĩ.

“Chồng ơi… để em giúp anh nhé.”

“Đừng đụng vào tôi!”

“Bẩn.”

Cố Thời Duật từ chối chạm vào tôi, giọng nói lạnh lẽo chưa từng có.

【Bé nữ chính quả nhiên có sức hút! Dù chưa lên giường, nhưng lần gặp đầu tiên đã khiến đại lão khắc cốt ghi tâm, bắt đầu giữ thân trong sạch, ngay cả nữ phụ cũng không chạm vào.】

【Nữ phụ ác độc, buông tay đi! Nữ chính và chú nhỏ là một cặp trời sinh, dù cô có giở trò gì cũng vô ích!】

Vậy à?

Tôi sững lại, xấu hổ thu tay về.

Ngẩn ngơ đứng yên, nhìn quản gia đẩy anh ra khỏi phòng.