Chương 6 - Yêu Thầm Qua Mạng

12

Phù, may quá.

May là lý do anh ấy muốn ly hôn không phải vì anh không còn thích tôi nữa, nếu không chắc tôi đã sợ chết khiếp rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng mình không thể để hiểu lầm này kéo dài thêm nữa.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Bạch Xuyên.

“Tôi nhớ trước đây anh không nói vậy đâu.”

Tôi nói tiếp: “Anh gọi tôi là chị, nói rằng sẽ kiếm tiền để nuôi tôi, ngay cả trong giấc mơ anh cũng gọi ‘chị ơi’ mà.”

“Em—”

Bạch Xuyên chưa kịp nói hết câu thì tôi đã chặn lại.

Tôi nhón chân lên, vòng tay qua cổ Bạch Xuyên, buộc anh phải cúi đầu xuống, để đón lấy nụ hôn nồng nhiệt nhưng còn vụng về của tôi.

Tôi nhắm mắt lại.

Nhưng chưa kịp làm gì thêm, Bạch Xuyên đã đẩy tôi ra.

“Giang Lưu Uyển, em điên rồi à?”

“Tôi thích anh, Bạch Xuyên, người tôi thích là anh.”

Tôi cứ ngớ ngẩn lặp đi lặp lại.

Yết hầu của Bạch Xuyên hơi động, anh đứng sững tại chỗ.

Tôi tiếp tục giải thích: “Tôi biết rồi, tôi biết người yêu qua mạng của tôi chính là anh, và tôi biết anh thực ra, anh thực ra…”

Và tôi cũng biết anh thực ra luôn thích tôi.

Nhưng tôi không thể nói tiếp được.

Quá ngượng ngùng, ai mà chịu nổi chứ.

“Chỉ là tôi không biết, tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”

Tôi càng nói, càng thấy xấu hổ.

Miệng thì nói không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng tôi luôn để ý.

Dù sao thì, ai mà biết được, đêm tôi đi uống với bạn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không chứ!

“Đêm nào?” Bạch Xuyên đột nhiên hứng thú hỏi.

“Chính là… đêm đó…” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ.

“Hửm?”

Chết tiệt, tôi nhận ra trên mặt Bạch Xuyên có một nụ cười gian tà.

Tôi: “…”

Càng lúc tôi càng cảm thấy, người này chắc chắn cố ý muốn tôi bối rối.

“Không ngờ, tiểu thư Giang Lưu Uyểncủa nhà họ Giang, cũng để tâm đến chuyện giữ gìn trinh tiết à?”

Chưa bao giờ tôi thấy Bạch Xuyên nói nhiều như bây giờ, nói nhiều đến mức khiến tôi muốn trừng mắt.

Tôi ngượng quá hoá giận: “Không nói thì thôi! Ai bắt anh nói đâu!”

Bạch Xuyên thản nhiên đáp: “Tối hôm đó không có gì xảy ra. Em uống say như mọi khi, tôi đưa em về nhà.”

Tôi chỉ nghe đến nửa câu đầu, tự động bỏ qua phần sau: “Tốt lắm, Bạch Xuyên, anh lừa tôi!”

Bạch Xuyên nhíu mày, bất ngờ tiến lại gần tôi.

“Em vừa gọi anh là gì?”

“…Chồng.” Tôi ngoan ngoãn rụt cổ lại, biết điều trả lời.

Bạch Xuyên mới hài lòng, gật đầu đáp nhẹ “Ừ.”

Vậy là, chẳng thể làm gì hơn, tôi đành tức tối lườm anh một cái đầy hậm hực.

Tôi đổi câu hỏi: “Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao phải tiếp cận em qua mạng?”

Bạch Xuyên im lặng một lúc lâu, rồi đột nhiên nói: “Thật ra lần hẹn gặp em trước đây, anh đã định nói với em rồi.”

“Tại sao?” Tôi hỏi.

Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sáng rực.

“Anh muốn em yêu anh thực sự, không phải vì danh phận của anh, mà là vì con người anh.”

Tôi chợt hiểu ra.

Chẳng có gì là ngẫu nhiên hay trùng hợp cả, từ đầu đến cuối đều là kế hoạch tỉ mỉ của anh.

“Vậy lúc anh mua lại khách sạn Duyệt Nghênh và chọn địa điểm gặp ở đó, là vì…”

Tôi nghẹn ngào, không thể nói tiếp.

Bạch Xuyên gật đầu, tiếp lời cho tôi.

“Ừ, câu ‘Nguyện dòng sông đổi thay soi sáng lòng em, lòng anh vẫn trắng tinh như thuở ban đầu’ là lời anh luôn ghi nhớ.”

Hồi nhỏ, tôi và Bạch Xuyên học cùng lớp. Khi đó, cô giáo yêu cầu mỗi người viết một câu thơ, và câu tôi đã viết chính là: “Nguyện dòng sông đổi thay soi sáng lòng em, lòng anh vẫn trắng tinh như thuở ban đầu.”

Không ngờ, Bạch Xuyên lại là người lãng mạn đến vậy.

Chẳng trách tại sao anh nhất quyết mua lại khách sạn Duyệt Nghênh, thậm chí còn đổi tên thành “Khách sạn Quân Tâm” và chọn đó làm nơi hẹn gặp.

Chỉ với một câu nói của tôi, anh đã có thể ghi nhớ suốt bao năm.

Tôi cảm thấy vừa ngại ngùng vừa xấu hổ, chỉ biết cúi đầu không dám nhìn anh.

Tôi nhận ra mình đúng là một người quá vô tâm, chỉ có thể lúng túng xin lỗi: “Em… em… xin lỗ—”

Chưa kịp nói hết, Bạch Xuyên đã ngắt lời.

“Không cần xin lỗi.”

Anh dịu dàng nâng mặt tôi lên, ánh mắt đầy chân thành: “Thay vào đó, em nên nghĩ xem làm thế nào để bù đắp vì đã lừa anh suốt bấy lâu.”

Trong mắt tôi, tổng giám đốc Bạch bỗng chốc trông như một đứa trẻ vừa làm điều gì đúng đắn và đang đòi phần thưởng.

Tôi vội vàng giơ tay lên nói: “Câu này em biết! Thực ra, tài liệu chi tiết về Ninh Thần Quốc Tế, em đã xem qua trong tập tài liệu lần trước anh gửi cho em.”

Tôi ngẩng cao đầu tự hào, hất ngực lên: “Vậy nên em đã…”

Ánh mắt Bạch Xuyên theo cử chỉ của tôi nhìn xuống, rồi tiếp lời: “Vậy nên em đã gọi cho phó tổng của Ninh Thần Quốc Tế, đe dọa rằng nếu họ tiếp tục gây áp lực lên Bạch Thị, nhà em sẽ lập tức rút vốn.”

“Anh biết hết rồi à.” Tôi hậm hực hít mũi, cảm giác hơi mất hứng.

Ánh mắt Bạch Xuyên quay lại nhìn tôi, rồi anh xoa nhẹ mái tóc tôi.

“Em không tin tưởng vào khả năng của chồng mình à?”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi cảm thấy rõ ràng anh cố ý nhấn mạnh từ “khả năng,” và có ẩn ý khác trong đó.

Bạch Xuyên vẫn tiếp tục vuốt tóc tôi, còn miệng thì không ngừng trêu chọc.

“Có phải chị gái nào đó luôn không muốn mặc đồ trước mặt anh không nhỉ?”

Chưa kịp để tôi phản bác, Bạch Xuyên cúi xuống và trao tôi một nụ hôn sâu.

Từ đó trở đi, tôi không còn dại dột nghi ngờ về “khả năng” của Bạch Xuyên nữa.

(Toàn văn hoàn)