Chương 5 - Yêu Thầm Anh Nhiều Năm
Sức mạnh duy nhất của tôi là học tập, học tập cũng là lối thoát duy nhất của tôi.
Sau đó, thầy chủ nhiệm đổi chỗ tôi sang bên kia, cách xa Lục Hân Vũ.
Tôi không chủ động tìm cậu ấy, mà cậu ấy có lẽ cũng nhận ra gì đó nên cũng không tìm tôi.
Dường như cũng muốn phân rõ giới hạn quan hệ với tôi.
Lớp 11 nhanh chóng kết thúc, quả nhiên Lục Hân Vũ đi nước ngoài như lời thầy giáo nói.
Bạn bè trong lớp vui vẻ tiễn cậu. Lâm San San còn rơi nước mắt không ngừng dặn dò cậu ấy không được đổi QQ hoặc wechat. Còn tôi ngồi trong một góc rất xa, nhận quyển sổ lưu niệm được truyền tới tay.
Mọi người đều viết những lời chúc phúc, tôi lại không biết mình nên nói gì với cậu ấy.
Lời muốn nói, nói không nên lời. Cuối cùng tôi viết một câu tiếng Anh, không ký tên.
…
Tiếng còi xe phía sau khiến tôi dứt khỏi dòng hồi ức, Lục Hân Vũ buông điện thoại xuống, quay sang nhìn tôi.
“Xin lỗi, vừa nãy em định nói gì?”
Tôi hơi hé miệng, nghĩ tới lời Lâm San San vừa nói, cuối cùng lắc đầu: “Không có gì.”
“Đôi khi áp lực lớn quá thì cuối tuần tôi sẽ đi chơi tennis, ngày mai em… muốn đi cùng không?” Bỗng nhiên anh chủ động giải thích.
Tôi im lặng, rồi vẫn lắc đầu.
“Không được, tôi có việc, đi… xem mắt.”
Đây không phải nói dối, mặc dù hồi xưa mẹ cực kỳ nhạy cảm với những dấu hiệu yêu đương của tôi nhưng bây giờ mẹ lại sốt ruột không chịu nổi. Gần như mỗi cuối tuần tôi đều dành cho những buổi xem mắt.
“Xem mắt à…” Anh nói thật khẽ.
“Em muốn tìm người như thế nào?” Anh lại hỏi.
Như anh vậy.
Tôi rất muốn nói đùa câu này, nhưng ngẫm nghĩ vẫn không nói nên lời.
Mong muốn được thổ lộ dâng trào trước khi Lâm San San gọi điện thoại đến đã hoàn toàn lắng lại sau khi nghe giọng cô ấy. Lý trí vẫn chiến thắng.
“Cứ sống yên ổn là được,” tôi nghĩ ngợi, “không có yêu cầu gì đặc biệt.”
Xe đến cổng khu nhà anh, tôi dừng xe, định tạm biệt anh.
“Tôi thêm wechat của em.” Anh đột nhiên nói. “Sau khi tôi đi Mỹ có gửi cho em tấm bưu thiếp, em có nhận được không?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh lắc đầu. Tôi chưa từng nhận tấm bưu thiếp nào.
Anh cười cười không nói nữa, chỉ quét wechat của tôi rồi xuống xe.
“Hôm nay cảm ơn em, về nhà chú ý an toàn.” Anh khom người, quơ quơ di động, “Về đến nhà báo tôi một tiếng nhé.”
Lái xe một mạch về đến nhà, tôi ngẩn người ngồi trong phòng khách một lúc rồi gọi điện thoại cho mẹ.
Chắc mẹ đã ngủ, bà lơ mơ hỏi: “Con nói cái gì? Bưu thiếp?”
Bà suy nghĩ hồi lâu, “À phải, hình như hồi học kỳ 1 lớp 12 có một bưu thiếp gửi cho con. Từ nước Mỹ gửi về, mẹ nhìn tên hình như là thằng nhóc kia, cái gì, cái gì Lục đó…”
“Vậy bưu thiếp đâu rồi?”