Chương 21 - Yêu Thầm Anh Nhiều Năm
Tôi từng cho rằng nỗi nuối tiếc về tình yêu thầm kín sẽ là khoảng trống mãi mãi trong trái tim tôi, không ngờ một cô gái tốt như cô ấy thực sự sẽ quay về bên tôi.
Cô ấy là người ngoài giới, tôi luôn lo rằng mình không bảo vệ được cô ấy, nhưng tôi sẽ dốc sức làm kỵ sĩ của cô ấy cả đời.
Chúc mừng sinh nhật công chúa của tôi.”
Phòng làm việc của Lục Hân Vũ cũng đăng lại kèm theo bài viết: “Những blogger trước đây đã vu khống ác ý với cô Trần Tiểu Sam sẽ nhận được thông báo của luật sư. Trong vòng 3 ngày nếu không đưa ra lời xin lỗi chính thức thì chúng tôi sẽ tiến hành thủ tục pháp lý theo quy định.”
Có lẽ trong những năm này, những câu chuyện tình yêu trong sáng quá hiếm hoi nên hot search lại bùng nổ vì lời bày tỏ của Lục Hân Vũ.
Nhiều người đổ xô vào tài khoản của Lâm San San, chất vấn cô ta tại sao lúc ấy cố ý gây hoang mang dư luận, khiến mọi người nghĩ rằng bạn gái của Lục Hân Vũ là cô ta. Cô ta phải xin lỗi.
Sau đó, tôi nhận được rất nhiều lời xin lỗi, rất nhiều sự hâm mộ, cũng nhận được rất nhiều lời chúc mừng.
Tôi chấp nhận tất cả, lòng bình tĩnh, không quan tâm những lời ra tiếng vào bên ngoài, nắm tay Lục Hân Vũ, tiếp tục nhịp sống bình thường của chúng tôi.
Bố mẹ Lục Hân Vũ cuối cùng thỏa hiệp, quay về Mỹ, viết giấy cam đoan không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi.
Nửa năm sau, chúng tôi dọn về ở cùng nhau. Trước cửa nhà chúng tôi có một cây Ngô đồng to.
Tôi thích trang trí nhà bằng những món đồ nhỏ ấm áp, Lục Hân Vũ không nói dối. Anh nấu ăn rất ngon.
Khi anh không bận làm việc buổi tối, chúng tôi sẽ rúc vào cạnh nhau, xem phim.
Tôi vẫn xem những chương trình do anh dẫn như trước, ba mẹ tôi cũng thành fans trung thành của anh.
Chúng tôi không thể hiện tình cảm của mình nhiều nhưng mỗi ngày đều có những niềm vui nho nhỏ đáng nhớ.
Đến kỷ niệm một năm, Lục Hân Vũ lại đăng một bức ảnh chụp.
Trong ảnh là một trang của sổ lưu niệm kiểu xưa, trong những lời chúc mừng bằng tiếng Trung có một câu tiếng Anh rất đặc biệt.
[Will you forget me in the future?] (Liệu sau này bạn có quên tôi không?)
Trong đó chữ “me” đã bị người viết gạch bỏ, cuối cùng đổi thành “us”.
Và câu trả lời của anh là dòng ghi trên tấm bưu thiếp mà tôi đã không nhận được năm tôi học lớp 12.
“No matter when and where, in the past and future, I will never forget you.”
[Bất kể khi nào, ở đâu, trong quá khứ hay tương lai, anh sẽ không bao giờ quên em.]
Chúng ta sẽ gặp lại nhau, yêu nhau, nắm tay nhau đi tới tương lai thuộc về chúng ta.
HẾT.